Bán Lộ Cầm Quân

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


CHƯƠNG 8]



Tiêu gia lừa gạt bọn họ, ý đồ trá hôn, mọi chuyện bại lộ khiến Dịch Vân Trai không muốn ở lại thêm nữa, lập tức rời đi, cho dù Tiêu Hồng Nhi cùng Tiêu Hoa Nhi có gào khóc, hắn cũng mặc kệ, rời khỏi Tiêu phủ đến phủ thành, ở tại khách ***.



Một đêm biết được sự việc cũng là một đêm Dịch Vân Trai ngủ không ngon giấc. Tây Ninh đã xem qua thư của lão gia, hắn cũng thoáng biết chút chữ, tự nhiên sẽ hiểu trong đó viết gì.



Giọt nước mắt của thiếu gia thấm lại trên trang giấy làm hắn đau lòng. Thì ra Lan Huân tiểu thư đã sớm mất rồi, chỉ là lão gia thấy thiếu gia một lòng chờ đợi, không dám nói ra sợ thiếu gia thương tâm.



Nhưng là hôm nay, mọi chuyện đã không thể cứu vãn, lão gia đành nói ra sự thực. Dịch Vân Trai tâm cũng tan nát, nhưng nhờ vậy lại không trúng ác kế của Tiêu gia, cưới phải Tiêu Hồng Nhi giả danh Lan Huân tiểu thư.



“Thiếu gia, người ngủ một chút đi. Cả một đêm người đã không ngủ, cứ như vậy thân thể sẽ tổn thương mất thôi.” Tây Ninh nhịn không được cầu xin. Nếu thiếu gia chịu ngủ một chút, ít nhất nỗi thống khổ cũng không hiện lên trên mặt. Sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này, ai thấy cũng phải đau lòng.



“Chúng ta ngày mai lập tức hồi kinh về nhà đi ! Ta không muốn ở lại nơi này.” Dịch Vân Trai hữu khí vô lực nói.



“Được, thiếu gia, chúng ta sẽ lập tức về kinh.” Tây Ninh cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi làm thiếu gia thương tâm này thêm một chút nào nữa.



Dịch Vân Trai hồi tưởng lại vừa rồi hắn hỏi Tiểu Đại Nghiệp đã chôn Lan Huân ở nơi nào, Tiêu Đại Nghiệp ấp úng nói không rõ, chỉ nói ngày ấy mưa to, hắn tùy tiện chôn nàng ở đâu đó trong bãi tha ma, căn bản không biết là chỗ nào, bây giờ có muốn cũng không thể tìm lại nữa làm cho Dịch Vân Trai càng thêm đau lòng.



“Lan Huân … Lan Huân …” Hắn thì thào gọi tên, cỡ nào hi vọng có thể cùng phương hồn của nàng gặp lại.



Vì cái gì nàng không chịu cùng hắn gặp mặt ? Vì cái gì sau đêm đó nàng lại bỏ đi biệt tích ? Vì cái gì khi bên nhau, hai người rõ ràng tâm luyến tình thâm như vậy, nàng lại luôn mang vẻ mặt khinh sầu đó, giống như trong lòng có vô số nút thắt không thể gỡ bỏ ?



Nàng chẳng lẽ không hiểu được, bằng tài lực của hắn, trừ bỏ không thể hái trăng đem xuống, nhưng vì nàng hắn có thể chắn hết bão táp mưa sa sao ?



Trong lòng hắn, nàng sẽ vĩnh viễn an toàn, vì cái gì lại rời bỏ hắn mà đi ?



Lại là một vấn đề đến vây giờ hắn vẫn không thể thông suốt.



“Thiếu gia, mai chúng ta lên đường hồi kinh, mấy bức tranh mua của Tả Chấn Ngọc chi bằng bỏ đi được không ?” Tây Ninh đề nghị.



Hắn tâm phiền ý loạn chỉ gật đầu : “Bỏ đi !”



Tây Ninh rất muốn đem toàn bộ tranh đó rời khỏi Tiêu gia, chỉ tiếc là không có phương tiện mang theo. Trong đó có mấy bức thực sự rất đẹp, rất đáng mang về thưởng thức a.



“Bức họa hoa mai này thực tinh tế ! Thiếu gia, ta mang tấm này về đuợc không ?”



Nhắc đến hoa mai liền gợi lại chuyện cũ thương tâm.



Dịch Vân Trai cũng thường đưa Tiêu Lan Huân đi ngắm hoa mai, nàng khi đó còn tươi cười dựa vào lòng hắn. Quả thực là chuyện cũ khiến kẻ khác khó quên!



“Mang lại đây cho ta xem !”



Tây Ninh thấy thiếu gia phân tâm, ít nhất không còn bi thương chuyện Lan Huân tiểu thư nữa, hắn cũng thấy cao hứng, mang bức tranh mình thấy là đẹp nhất đưa cho Dịch Vân Trai.



Bức tranh vẽ một cành mai kiều lệ đứng đơn độc giữ một vùng băng thiên địa tuyết.



Dịch Vân Trai toàn thân bỗng nhiên run lên : “Này giống như … giống như …” Giống như bút pháp của Tiêu Lan Huân vậy !



Hắn đứng bật dậy : “Những bức khác đâu ? Đều đưa cho ta xem !”




Tây Ninh đương nhiên cũng biết thiếu gia nhà hắn trở nên như vậy là do Tả Chấn Ngọc, nhưng nhìn trong đôi mắt thâm tình của y lộ ra ánh nhìn thống khỏ cùng hối hận, đột nhiên Tây Ninh cái gì cũng không nỡ mắng.



Vì hắn biết tình yêu của Tả Chấn Ngọc cũng khắc cốt ghi tâm như thiếu gia, chỉ là y không thể nói ra, mà thiếu gia cũng sẽ không chấp nhận tình yêu của y.



“Chỉ đến khi ta chết, hắn mới có thể … mới có thể hồi phục như bình thường.”



“Ngươi nói bậy bạ gì đó ? Lan Huân tiểu …” Tây Ninh vội vã sửa lời. “Tả thiếu gia.”



Tả Chấn Ngọc si ngốc nhìn ra cửa số, nước mắt lặng lẽ rơi.



“Là ta hại hắn ! Nếu hắn không gặp ta, nhất định sẽ sống thực vui vẻ. Là ta thương hắn mới khiến hắn thống khổ như vậy, hết thảy là ta sai, là ta gian dối, là ta đã lừa gạt tình cảm của hắn, hắn mới không thể buông tha được ta ! Nếu hắn biết ta chết, dù muốn hận cũng không có chỗ hận. Chỉ cần ta chết, hắn sẽ hồi phục lại như bình thường.”



Tây Ninh còn chưa biết trả lời như thế nào, ai ngờ Tả Chấn Ngọc vừa dứt lời liền bỗng nhiên dùng sức đập mạnh đầu vào cây cột, trên trán nhanh chóng xuất hiện huyết sắc.



Tây Ninh hoảng hốt thăm dò hơi thở của y, không ngờ lại không có. Hắn vội vã lao ra khỏi cửa, chạy vào trong viện kêu cứu.



“Thiếu gia … thiếu gia …” Tây Ninh sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.



Dịch Vân Trai lạnh lùng liếc hắn một cái : “Nếu là chuyện Tả Chấn Ngọc, không cần bẩm báo.”



“Nhưng là … thiếu gia …”



“Cút ! Ta không muốn nghe chuyện của hắn.”



Tây Ninh nhịn không được khóc ròng nói : “Thiếu gia, hắn đập đầu vào cột tự sát ! Tả thiếu gia giống như không muốn sống nữa. Hắn nói là do hắn có lỗi, do hắn làm cho thiếu gia quá thống khổ như vậy, hắn hi vọng người có thể trở lại bình thường, không cần vướng bận hắn nữa.”



Dịch Vân Trai quát ầm lên : “Nói bậy ! Hắn không thể chết ! Kẻ vô sỉ đã lừa gạt ta, không lẽ nào lại dễ dàng chết như vậy ?”



Hắn vung tay đẩy Tây Ninh ra, không kìm đựoc run rẩy lao tới hậu viện, chỉ thấy Tả Chấn Ngọc nằm trên mặt đất, trên trán máu chảy không ngừng.



Dịch Vân Trai rống to : “Đi mời thầy thuốc ! Lập tức mời thầy thuốc cho ta ! Mau đi !”



Hắn vội bế Tả Chấn Ngọc lên giường, dùng khăn lau đi vệt máu trên trán chảy xuống mặt. Máu chảy rất nhiều, phảng phất ý muốn tự vẫn mãnh liệt của y, cả chiếc khăn giờ đều đã nhuốm đỏ.



“Lan Huân … Lan Huân …”



Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tả Chấn Ngọc, Dịch Vân Trai bỗng nhiên lớn tiếng khóc.



Chỉ vì chính mình không thừa nhận tình yêu say đắm kia mà cư nhiên bức tử người mình yêu thương, mà y trước khi tự vẫn còn tâm tâm niệm niệm hắn, còn muốn hắn có thể thanh thản như xưa … Chẳng lẽ y không biết hắn rốt cuộc không thể trở về như bình thường được nữa sao ?



Hắn chỉ cần y là tình yêu ghi tâm khắc cốt kia sẽ lại trào lên, hắn sao có thể hồi phục bình thường như trước nữa ? Như thế nào có thể ? Dịch Vân Trai thống khổ nghĩ.



“Thiếu gia, thầy thuốc đến rồi, mau để hắn chữa trị …” Tây Ninh vội vã dẫn thầy thuốc đến.



Thực may là được khẩn cứu kịp thời, Tả Chấn Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi hiểm cảnh.



[