Bán Lộ Cầm Quân

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


CHƯƠNG 9]



“Thực xin lỗi ! Vân Trai, thực xin lỗi, tất thảy đều là ta sai …”



Ngay cả khi hôn mê, Tả Chấn Ngọc cũng tâm tâm niệm niệm, Tây Ninh chăm sóc y nghe vậy cũng không nhịn được nước mắt rơi xuống. Mỗi lời y nói, từng tiếng từng tiếng đều như khoét sâu vào lòng Dịch Vân Trai.



Dịch Vân Trai đau lòng không thôi, gục xuống bên giường y mà khóc.



Hắn đến tột cùng đã làm cái gì ? Ba năm trước đã thề sẽ chiếu cố, che chở Tiêu Lan Huân cả đời, muốn thay nàng chắn gió che mưa, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn đến nàng, thương tổn đến người mà hắn yêu thương nhất.



Mà hiện nay hắn cũng thương yêu Tả Chấn Ngọc sâu nặng, nhưng vì cái gì lại chính mình vi phạm lời thề khi xưa ? Vì sao lại không mở lòng bảo hộ được người hắn yêu thương ?



“Lan Huân … Lan Huân …” Dịch Vân Trai khẽ gọi.



Tả Chấn Ngọc mở to mắt, vừa nhìn thấy hắn, trong mắt rất nhanh rưng rưng lệ nói : “Đều là ta hại ngươi ra như vậy ! Vân Trai, hết thảy là ta sai ! Ta không nên để ngươi yêu ta, là ta sai, tất cả đều là ta sai …”



Việc đã đến nước này, lẽ nào phải khiến ngọc đá câu phần mới bằng lòng dừng tay ? Tây Ninh không nghĩ muốn chứng kiến người kia một lần nữa tự sát, liền đột nhiên quỳ xuống, cầu xin Dịch Vân Trai buông tay.



“Thiếu gia, cứ như vậy không phải là chuyện tốt, người buông tha cho Tả Chấn Ngọc đi thôi, coi như hai người chưa từng quen nhau !”



Dịch Vân Trai toàn thân chấn động.



Bảo hắn quên đi nhưng ký ức ngọt ngào ngày xưa, một lần nữa để Tiêu Lan Huân ra đi ? Tưởng tượng đến đó, một cỗ run rẩy làm hắn không khỏi kinh hãi.



Bảo hắn không còn được nhìn thấy Lan Huân nữa, hắn không làm được !



Nhưng đây có lẽ là phương pháp duy nhất ! Tả Chấn Ngọc khóc như mưa, từng tiếng nghe thực bi ai : “Là ta phụ ngươi, ta nguyện ý cả đời này cầu phúc cho ngươi, cầu cho ngươi phúc thọ song toàn …” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên áo gấm : “Như hoa mỹ quyến làm bạn.”



Dịch Vân Trai rống giận : “Ta không cần như hoa mỹ quyến, ta chỉ cần … chỉ cần …”



Tả Chấn Ngọc nghe hắn nói đến đó liền biết tiếp theo là gì. Y khóc đến toàn thân run rẩy lại hôn mê bất tỉnh. Tây Ninh vội vàng chạy đi mời thầy thuốc, mới làm cho Tả Chấn chuyển tỉnh lại.



Hậu viện xôn xao lớn như vậy, sớm khiến trong Dịch phủ phong thanh đồn đại rằng Dịch Vân Trai đem Tiêu Lan Huân nhốt tại hậu viện. Dịch lão gia vốn không tin con mình lại làm ra cái loại chuyện hoang đường như vậy, nhưng thầy thuốc cứ không ngừng lui tới khiến ông không thể không tin.



Ngày hôm đó, ông trực tiếp tới hậu viện, vừa bước vào liền thấy Tả Chấn Ngọc mê man, không khỏi giật mình lui lại vài bước.



“Đây … không phải là Tiêu Lan Huân sao ?”



Dù chưa từng tự mình gặp qua Tiêu Lan Huân, nhưng Dịch Vân Trai đã mời danh sư họa tranh cho nàng, người trước mắt lại càng thêm có thần vận, làm người ta chỉ cần liếc mắt liền biết người này là Tiêu Lan Huân.



“Nàng không chết ?”



Dịch lão gia vừa thấy trên khuôn mặt người kia vệt nước mắt chưa kịp khô, trên trán lại có vết thương lớn, trước đó còn nghe đồn con trai mình hết tới lui kỹ viện, ở nhà thì dưỡng mỹ thiếp sủng tì làm xằng làm bậy. Ông thoáng chốc đã hiểu được vấn đề, tức khắc hạ lệnh : “Lập tức cho người đưa Tiêu Lan Huân ra khỏi Dịch phủ !”



Dịch Vân Trai kinh hãi, Dịch lão gia liền mở miệng mắng hắn.



“Ta không biết lúc trước các ngươi đã có những hiểu lầm ân oán gì, nhưng nàng thà đập đầu tự sát như vậy, chứng tỏ nàng đã không muốn ở lại bên ngươi. Ngươi nếu không thương tiếc, sao còn không chịu buông tha cho nàng ? Cho dù lão thiên gia dễ dàng bỏ qua chuyện này, ta cũng không cho phép trong Dịch phủ có người phải chịu ủy khuất !”




Tả Chấn Ngọc cảm động đến phát khóc. Nhưng lần này là nước mắt của vui sướng cùng hạnh phúc, không giống như trước kia vì bi thương, thống khổ mà rơi lệ.



Hỉ đường bên trong, tân lang tân nương đều đã bái xong thiên địa, cả Dịch gia tràn ngập vui mừng.



Dịch Vân Trai cuối cùng đã tìm được ái nhân Tiêu Lan Huân, chính là nàng ba năm trước xả thân giúp hắn giải độc, khiến cả dung mạo đều đã bị hủy. Lợi dụng thời cơ này mà Tiêu lão gia Tiêu Đại Nghiệp đã đưa nhi nữ nhà mình – Tiêu Hồng nhi có diện mạo giống nàng vào mạo danh thế thân.



Nhưng như vậy Tiêu gia vẫn chưa thỏa mãn, còn sợ mọi chuyện bại lộ, sai người đem Tiêu Lan Huân đuổi đi, hại nàng lưu lạc đầu đường xó chợ, suýt nữa bệnh tử.



Tuy rằng Dịch Vân Trai không biết nàng chính là Tiêu Lan Huân, nhưng vẫn là đối nàng thủy chung quải niệm, cuối cùng, nàng cùng Dịch Vân Trai nhân duyên hữu tình thành thân thuộc, còn Tiêu gia chịu tiếng thóa mạ của vạn nhân.



Tiêu Lan Huân chung tình lại chịu ủy khuất, khiến cho thi nhân chỉ thi tán vịnh, nam nhân lại hận không được nữ tử mĩ mạo như vậy cùng mình thương yêu cả đời. Trong thời gian ngắn, tình yêu của hai người được truyền đi trở thành chuyện lạ thế gian.



Chỉ có Tây Ninh cùng người của Tiêu gia biết được chân tướng sự việc, chẳng qua cho dù người nhà Tiêu gia có bịa đặt sinh sự nói Tiêu Lan Huân là nam nhân, cũng chẳng ai tin tưởng, còn nghĩ bọn họ vì đố kỵ mà muốn phá vỡ nhân duyên tốt đẹp đó. Sau khiến người đời phẫn nộ, Tiêu gia đành phải ngậm miệng, không dám nói gì thêm.



Mà người duy nhất đáng được cảm kích là Tây Ninh, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện nói ra chân tướng.



Sau khi cùng Tả Chấn Ngọc hòa hảo một chỗ, Dịch Vân Trai liền trở lại bình thường, giống như muốn trở thành đấng phu quân đáng tin cậy, không để Tả Chấn Ngọc phải hổ thẹn, hắn so với ngày xưa càng thêm cố gắng kinh doanh gia nghiệp, làm Dịch lão gia không ngừng khen ngợi.



Tả Chấn Ngọc hiếu thuận với cha mẹ chồng, lại tự mình cai quản chuyện trong nhà. Hai người phu xướng phụ tùy, trong mắt Tây Ninh mà nói, tình huống hiện tại so với việc để thiếu gia tùy tiện thú loại nữ nhân thất loạn bát tao kia về, quả thực là tốt hơn rất nhiều.



Tưởng tượng ra Dịch Vân Trai bất hạnh mà thú Tiêu Hồng Nhi kia về làm vợ, Dịch gia sẽ một trận gà bay chó sủa đến thê thảm. Tây Ninh không ngừng cảm tạ ông trời, may mắn chỉ có mình ngu muội nhận lầm Tiêu Hồng Nhi là Lan Huân tiểu thư.



Cho dù Tiêu Lan Huân có là nam cũng chẳng sao, chỉ cần thiếu gia vui là tốt rồi.



Tóm lại là thiếu gia làm gì cũng đúng ! Tây Ninh cho là vậy.



Chỉ có Dịch lão gia trong lòng còn khúc mắc. Ông cảm thấy Tiêu Lan Huân nhất định là cát nhân thiên tướng, bằng không nếu là một nữ tử bình thường đã sớm bị độc chết rồi, nàng lại như vậy qua được vài năm. Bởi vậy ông nhận định Tiêu Lan huân là người có phúc khí, cô nương tốt như vậy thực xứng với con mình.



Đêm động phòng hoa chúc, hết đám người này đến người nọ muốn tìm Dịch Vân Trai chúc rượu, Tây Ninh giúp hắn cản vài lần, hắn liền nhanh chân chạy nhanh về phòng với Tả Chấn Ngọc.



Có Tây Ninh trợ giúp, Dịch Vân Trai rốt cuộc tránh được đám người tạp nham rắc rối.



Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, Tả Chấn Ngọc đêm nay sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, khiến khí huyết trong hắn không ngừng dâng lên, hận không thể một bước bay nhanh về phòng.



Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, tấm khăn đỏ được nhấc lên, làm lộ ra Tả Chấn Ngọc nét mặt ửng hồng, Dịch Vân Trai càng nhìn càng mê mẩn.



Hắn mấy hôm gần đây đã đọc không ít Long Dương bí tịch, đều là chuẩn bị cho đại sự đêm nay.



Dịch Vân Trai đã từng làm qua mấy chuyện phong lưu đó với nữ nhân, nhưng đối với nam nhân lại chưa từng, hai lần trước với Tả Chấn Ngọc đều là trong lúc thần trí mơ hồ. Nghĩ đến Tả Chấn Ngọc mà nói, đó cũng phải là trải nghiệm vui sướng gì.



Hắn nhất định sẽ khiến cho Tả Chấn Ngọc cảm thấy được đêm nay cùng hắn thân thiết là  thực cao hứng cùng khoái hoạt.



Dịch Vân Trai không muốn y bị thương, càng không muốn làm y đau đến khóc thảm. Hắn đã thấy quá nhiều nước mắt của y rồi, thầm nghĩ đêm nay phải để y vui vẻ ở dưới thân mình hầu hạ.



[