Bàn Long
Chương 608 : Diễn kịch
Ngày đăng: 20:23 20/04/20
"Bối Lỗ Đặc đại nhân rốt cuộc muốn làm gì?" Tự đáy lòng của Lâm Lôi có chút nghi hoặc, trong Gia tộc có hay không có phản đồ hay không? có phải là Phất Nhĩ Hàn hay không, vốn là không có chứng cớ, Bối Lỗ Đặc đại nhân hỏi nhiều như vậy rốt cuộc muốn làm gì đây chứ
Ngay khi Lâm Lôi có chút nghi hoặc khó hiểu, Bối Lỗ Đặc đang ngồi ở phía trên đại điện đem chén rượu hướng tới một cái bàn dài trước mặt nặng nề đặt xuống. Âm thanh kia chói tai không khỏi làm Tứ đại Tộc trưởng, Phổ Tư La đều nhìn về phía người ấy.
"Hừ!" Bối Lỗ Đặc đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ngay tức khắc cả đại điện trong lúc một thời đều yên lặng hẳn xuống. Mọi người đều hiểu vị U Lam Phủ Chủ tựa hồ có chút mất hứng.. Đắc tội với người khác thì không cần gấp. Nhưng không thể đắc tội với chỗ dựa của Gia tộc tồn tại. Cái Tư Lôi Sâm cất tiếng cười nói: "Phủ chủ Đại nhân. Không biết có chuyện gì?"
Bối Lỗ Đặc liếc nhìn hắn một cái, tức thời nhìn bao quát chung quanh. Ánh mắt hiện vẻ lạnh lùng.
"Lâm Lôi bọn họ gặp phải tám gã Trưởng Lão của địch quân tập kích. Hắn đánh chết mấy vị Trưởng Lão, có công thì được khen thưởng, điểm ấy ta rất tán thưởng cách xử lý của Gia tộc các ngươi ... Thế nhưng Tứ thần thú Gia tộc các ngươi chẳng lẻ không một chút nào điều tra, tại sao lại có chuyện phát sinh tám gã Trưởng Lão đồng thời tập kích!"
Bối Lỗ Đặc hừ lạnh một tiếng nói, "Theo ta được biết, tám gã Trưởng Lão của địch quân một lần tập kích, liền có ba vị Trưởng Lão đều sử dụng Chủ thần lực, rõ ràng muốn giết chết Lâm Lôi! Thậm chí trong quá trình chiến đấu, ngay cả tôn nhi Bối Bối của ta cũng đã bị ảnh hưởng đến, may mắn ta đã sớm vì hắn luyện chế linh hồn phòng ngự thần khí. Mới có thể chống đở được một chút ánh sánh màu xanh biếc kia. Nếu không hắn cũng sẽ giống như Địch Lỵ Á!"
"Đại sự tình như thế. Gia tộc các ngươi không thèm để ý đến, hừ!" Bối Lỗ Đặc tức giận hừ một tiếng cũng không hề nói nhiều.
Lời này vừa nói ra. Cả đại điện đông đảo Trưởng Lão đều lặng lẽ thần thức truyền âm nghị luận lẫn nhau, ngay lập tức tại phía trên đại điện bốn vị Tộc trưởng cũng đồng dạng sử dụng thần thức truyền âm nghị luận với nhau, vào lúc bọn họ đang theo dõi ...
Bối Lỗ Đặc tức giận như vậy, có thể là bởi vì Bối Bối cũng đã bị ảnh hưởng theo. Mặc dù Bối Bối không có việc gì xảy ra. Thế nhưng Bối Lỗ Đặc hiển nhiên vẫn còn nổi giận. Điểm ấy, tứ đại Tộc trưởng cũng hoàn toàn có thể hiểu.
"Phủ chủ Đại nhân." Tộc trưởng của Chu tước ngay lập tức áy náy nói, "Chuyện Tám vị Trưởng Lão kia tập kích, chúng ta cũng biết tuyệt đối là có đã có kế hoạch trước, nếu không Lâm Lôi bọn họ mới ra khỏi Mật Nhĩ Thành, tại sao đã có phát sinh tám gã Trưởng Lão rất liều lĩnh. Thế nhưng, sự việc này không dễ điều tra!"
"Điều tra không thể ra?" Bối Lỗ Đặc lạnh lùng nói, "Rất đơn giản, trong Gia tộc các ngươi có phản đồ."
"Phản đồ!"
Lời vừa nói ra. Khung cảnh trong Đại điện lập tức ồn ào náo nhiệt
Phất Nhĩ Hàn càng cả kinh lỗ chân lông đều dựng đứng lên, trái tim độc ác co rúm lại. Thế nhưng trong nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại: "Không có việc gì. Tuyệt đối không có việc gì, ngoại trừ ta. Căn bản không ai biết ta thông tri cho người của Bát đại Gia tộc. Chính ta không nói thì người nào biết? Cho dù Lâm Lôi có nghi ngờ, thế nhưng ai cóchứng cớ?"
Trong nháy mắt, trong lòng của Phất Nhĩ Hàn càng kiên định tín niệm ... bất kể thế nào thì chính mình cũng không phải là kẻ phản đồ!
Chính vì có tật giật mình. Phất Nhĩ Hàn biết rõ không ai biết được. Thế nhưng đáy lòng vẫn còn có chút thấp thỏm lo âu.
"Cha, người nói. Thực có phản đồ?" Y Mạn Nữu Nhĩ cũng dùng thần thức truyền âm cho Phất Nhĩ Hàn.
"Bồng!" quỳ mạnh xuống.
"Tộc trưởng!" Phất Nhĩ Hàn xúc động phẫn nộ nói, "Chuyện tới hôm nay, ta không thể không nói chuyện, Phủ chủ Đại nhân đổ tội cho ta thì thôi. Còn muốn đối với ta thi triển thuật Mê Hồn. Còn muốn ép ta đừng phản kháng. Phất Nhĩ Hàn ta cũng là Trưởng Lão của Tứ thần thú Gia tộc vĩ đại! Ta cũng là Thất tinh ác ma! Đại khuất nhục như thế ta chịu không được!"
Phất Nhĩ Hàn ngẩng đầu nói: "Tộc trưởng, nếu khiếp sợ quyền uy của Phủ chủ Đại nhân, Phất Nhĩ Hàn ta đây hôm nay sẽ giống như mong muốn của Phủ chủ Đại nhân, ở đây nhận lấy cái chết! Phủ chủ Đại nhân cứ động thủ, cứ việc xử tử ta! Thế nhưng, Bối Lỗ Đặc ngươi ... Cho dù là Phủ chủ, cho dù đối với gia tộc của ta có đại ân. Ta cũng không cho phép ngươi lại tiếp tục sỉ nhục ta! Ngươi giết ta. Ta cũng không cho phép ngươi bôi nhọ ta!"
Phất Nhĩ Hàn nhắm mắt lại: "Muốn giết, ngươi cứ việc đến!"
Nhất thời trong đại điện các vị Trưởng Lão đều truyền âm nghị luận lẫn nhau. "Phất Nhĩ Hàn. ngươi chỉ chấp nhận một lần mê hồn thôi, đến lúc đó Phủ chủ Đại nhân sẽ biết ngươi là trong sạch." Cái Tư Lôi Sâm nói.
"Chịu đựng áp bức lăng nhục đã đủ rồi. Vẫn ép ta tiếp nhận mê hồn. Không cho phép phản kháng?" Phất Nhĩ Hàn nước mắt đều chảy xuống, cao ngạo nói. "Tộc trưởng a ... Lão tổ tông còn sống. Ai dám đối với Trưởng Lão Gia tộc của chúng ta làm như thế?"
Lời nói này, làm không ít các Trưởng Lão ở đây trong lòng đồng tình. Lão tổ tông còn sống, dù cho là Địa Ngục Tu La. Bọn họ Tứ thần thú Gia tộc cũng không thèm để ý. Bối Lỗ Đặc cười.
"Ha ha!"
Bối Lỗ Đặc cười to tiếng vang khắp đại điện, lập tức đứng dậy trực tiếp hướng xuống phía dưới đi đến.
"Muốn giết cứ giết." Phất Nhĩ Hàn nhắm mắt quỳ xuống trên mặt đất, với một bộ dạng bi phẫn.
"Phủ chủ Đại nhân." Cái Tư Lôi Sâm liền nói.
Bối Lỗ Đặc cũng đi xuống đại điện. Lạnh lùng cười nói: "Tiểu tử ngươi bản lĩnh diễn kịch quả thực không tồi. Được, hôm nay nếu như ta bức tử ngươi, còn nói ta bôi nhọ ngươi, ta sẽ tha cho ngươi sống thêm mấy tháng nữa ... Đợi mấy tháng sau, ta xem ngươi còn có lời để nói!"
Bối Lỗ Đặc nói xong, trường bào vung lên liền hướng đi ngoài.
"Phất Nhĩ Hàn ta không phải là phản đồ, qua mấy tháng nữa, cũng như trước không phải là phản đồ!" Phất Nhĩ Hàn vẫn đang quỳ gối, nhưng lại vẫn còn ngẩng đầu nói.