Bàn Long

Chương 664 : Nguy cơ

Ngày đăng: 20:23 20/04/20


"Ta xin chúc Lâm Lôi lĩnh chủ nhị vị thành công trở về!" Lão già tóc bạc Cao Luân cười cười, đột nhiên như nhớ tới cái gì, liền nói thêm: "À, Lâm Lôi lĩnh chủ, không biết ngươi đã biết chưa. Một khi tham gia vị diện chiến tranh, phải đến khi chiến tranh kết thúc, các ngươi mới có thể trở về."

"Sao?"

Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía hắn.

"Lâm Lôi lĩnh chủ ngươi quả nhiên không biết."

Lão già tóc bạc Cao Luân cười nói

"Đây là quy tắc! Ngươi có thể lựa chọn thời điểm tiến vào vị diện chiến trường. Nhưng ngươi, cũng như tất cả người khác, phải đợi đến khi chiến tranh chấm dứt mới có thể đi ra được. Không thể bỏ cuộc nửa chừng, không có cách nào thoát được đâu."

"Phải đợi hơn tám trăm năm."

Lâm Lôi nhướng mày. Hắn vốn nghĩ cùng Bối Bối tận dụng thời gian hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, cố gắng đạt mục tiêu rồi quay ra.

"Ta cũng tự cao tự đại quá rồi, nọ, giết thống lĩnh đâu phải đơn giản, hơn tám trăm năm, chỉ có thể ở bên trong đó hơn tám trăm năm thôi."

Lúc này, Lâm Lôi cũng hiểu ra tại sao rất nhiều lĩnh chủ, phủ chủ, không muốn tiến vào vị diện chiến trường. Bởi vì cho dù ngươi đạt được quân công như ý muốn nhưng vẫn phải chịu nguy hiểm cho đến thời khắc cuối cùng. Cho dù ngươi không công kích người khác, người khác hoàn toàn có thể tấn công ngươi.

"Lão Đại, đi thôi."

Bối Bối một chút cũng không sợ.

Lâm Lôi gật đầu, cùng Bối Bối hướng về không gian chi môn bay đi.

Không gian chi môn rộng năm thước, cao mười thước, toàn thân tản ra quang mang màu đen. Lâm Lôi và Bối Bối cứ thế bay vào bên trong không gian chi môn. Như thể chìm vào một làn nước, thân ảnh hai người bông nhiên biến mất ở đại điện vắng vẻ.

"Không biết bọn họ có thể còn sống mà trở lại không." Cao Luân có chút lắc đầu.

Tại vị diện Ngọc Lan đại lục, Lâm Lôi từng đi qua không gian chi môn tới Chúng thần mộ địa. Nhưng khi đi qua vị diện chi môn thì cảm giác hoàn toàn không giống.

"Không gian chi môn không ngờ là một thông đạo dài."

Lâm Lôi có chút kinh dị, còn Bối Bối cũng kinh ngạc nhìn bốn phía.

Trên vách thông đạo luân chuyển đạo đạo lưu quang chói sáng tuyệt đẹp. Lâm Lôi, Bối Bối cứ theo không gian thông đạo hướng phía trước mà phi hành. Lâm Lôi trong lòng rung động:

"Thông đạo tựa hồ là một không gian có thể vặn vẹo."

Phi hành trong đó, Lâm Lôi cảm giác được không gian và thời gian có chút hỗn loạn.

"Lão đại, ngươi thử nói xem nếu ta thử công kích, không hiểu thông đạo có thể bị đổ vỡ không?" Bối Bối bỗng mở miệng.

Lâm Lôi nghe xong trong lòng không khỏi giật mình, trừng mắt nhìn Bối Bối một cái:

"Bối Bối, ngươi không được hồ đồ. Nếu vị diện thông đạo hỏng mất, ta và ngươi lập tức rơi vào không gian loạn lưu. Kết quả sẽ rất bi thảm."

Lâm Lôi rất biết rằng dù một thượng vị thần có lợi hại đến đâu đi nữa, một khi rơi vào không gian loạn lưu thì đều có thể xong đời.
Lâm Lôi đã đọc qua bản đồ nên hiểu rõ thêm rất nhiều.

Bối Bối kinh hãi than lên: "Lão Đại, thì ra nguy hiểm nhất không phải trên trời cao, cũng không là dưới đất sâu, mà là Tinh Hà!"

"Ừ." Lâm Lôi gật đầu.

Ví dụ như trên trời cao kia, cũng phải bay tới một độ cao nhất định mới gặp các khe hở không gian, càng cao càng nguy hiểm. Nguy hiểm đó có thứ tự, có một độ cao ước chừng để cho tất cả mọi người chuẩn bị, cẩn thận không vượt qua độ cao kia.

Nhưng Tinh Hà thì không thế.

Tinh Hà ngoại trừ khu vực cực nhỏ là an toàn, tuyệt đại bộ phận còn lại thì nguy hiểm đến mức cực đoan.

"Vị diện chiến trường giống như do hai tiểu hình vị diện bính giáp lại. Tinh Hà chính là nơi tiếp giáp. Ngay cả ở tiếp điểm an toàn, chung quanh cũng là không gian loạn lưu." Lâm Lôi âm thầm lắc đầu, các miêu tả trong bản đồ có vẻ đáng sợ. Nhưng Lâm Lôi và Bối Bối cũng chưa nhìn thấy, nhất thời cũng vô phương xác định mức độ nguy hiểm của Tinh Hà.

"Chúng ta muốn đi giết thống lĩnh của quân địch, xem ra phải đi qua Tinh Hà." Bối Bối nói thầm.

"Không." Lâm Lôi lắc đầu

"Cũng giống như chúng ta, phía địch quân có nhiều thống lĩnh tiến vào, chắc cũng có một số thống lĩnh hành động đơn độc. Bọn chúng cũng mong tìm giết chúng ta. Cho nên bọn chúng cũng phải bay qua Tinh Hà sang bên này. Chúng ta tạm thời không cần vội, có thể đợi bọn chúng."

Bối Bối nghe xong liền gật đầu.

"Lão Đại, vị diện chiến tranh đã được hơn một trăm năm." Bối Bối đột nhiên nói.

"Cho nên thống lĩnh địch quân sang bên phía chúng ta có thể không ít đâu."

Lâm Lôi cảnh giác nhìn bốn phía: "giờ chúng ta giây phút nào cũng phải cẩn thận. Chiến trường không phải nơi một mình khiêu chiến. Quân địch có thể tấn công một cách không quang minh chính đại."

"Sợ cái gì, gặp được bọn chúng thì càng tốt." Bối Bối tin tưởng mười phần.

"Trước tiên chúng ta xuất phát đã."

Lâm Lôi cùng Bối Bối hai người cùng đứng lên. Vị diện chiến trường căn bản không có sao để phân biệt phương hướng, đành phải thông qua một số ngọn núi, dòng sông đặc biệt mà phán đoán thôi.

"Qua bên kia xem sao." Lâm Lôi vừa nói vừa nhìn một ngọn núi lớn màu nâu ở phía xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lâm Lôi, Bối Bối hai người liền cẩn trọng đi tới giữa vị diện chiến trường. Trong vị diện chiến trường, ngoại trừ một ít quân doanh là náo nhiệt, còn lại chỗ nào cũng phi thường âm u, và yên tĩnh. Tất nhiên không ai dám chắc đằng sau vẻ âm u, và yên tĩnh đó có ẩn giấu một vị thống lĩnh cường đại hay không. Thậm chí có thể có cường giả mạnh cỡ Bối Lỗ Đặc.

"Sao?" Bối Bối đột nhiên quay đầu nhìn lại đằng xa: "Lão Đại, có người!"

Thân hình Lâm Lôi lập tức ẩn vào đám cỏ dại cao vút, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy cách khoảng hơn ngàn thước, một thân ảnh màu đen đang lặng lẽ tiến tới.