Ban Mã Tuyến
Chương 14 : Ôm ấp
Ngày đăng: 19:34 20/04/20
"Vậy cô tính làm gì để gửi đến tôi lời xin lỗi chân thành?"
Kiều Hiểu Kiều tay đút túi quần, nghiêng đầu hỏi.
Cận Ngữ Ca biểu cảm rất lạnh nhạt, trong ánh mắt còn có ẩn ẩn tơ máu, nhưng vẻ mặt rất thoải mái.
"Lại đây." Dẫn Kiều Hiểu Kiều chuyển qua một phòng lớn hình tròn ở bên trái khu nghỉ ngơi, chỉ vào sofa:
"Mời ngồi."
Kiều Hiểu Kiều không biết đối phương muốn làm gì, cũng cảm thấy thú vị, Cận Ngữ Ca như vậy thoạt nhìn không hề lạnh băng và đạm mạc, mà có nhiều điểm giống người.
Thuận theo ngồi xuống, ngửa đầu, cười như không cười nhìn Cận Ngữ Ca.
Cận Ngữ Ca nhướng nhướng lông mày, không nói gì, xoay người đi đến cây đàn dương cầm ở giữa gian phòng, ngồi xuống, mở nắp phím đàn. Kiều Hiểu Kiều mơ hồ đoán được cô muốn làm gì, hơi ngạc nhiên, ánh mắt sáng bừng lên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm người đang vì mình diễn tấu.
Ánh mặt trời từ hướng nam chiếu vào toàn bộ cửa sổ sát đất, có thể thấy núi tuyết ở xa xa, phản xạ lại ánh sáng trắng bạc, không chói chang, nhưng làm người ta cảm thấy được ấm áp, hoà thuận, vui vẻ. Không gian im lặng mà dễ chịu, chỉ có âm thanh của im lặng. Sau đó, ngón tay thon dài của Cận Ngữ Ca nhẹ nhàng chạm lên phím đàn, tiếng nhạc chậm rãi tản ra bốn phía.
Tiếng nhạc thanh thoát, từng nốt từng nốt thấm nhập nội tâm, làm cho người ta không tự giác thả lỏng theo, tâm tình cũng vui vẻ lên. Người trong đại sảnh tựa hồ cũng bị tiếng nhạc hấp dẫn, xoay đầu lại nhìn Cận Ngữ Ca. Trong giờ phút này Hiểu Kiều thật thoải mái, thân mình dựa lên sofa, hơi hơi đắc ý, bắt đầu hưởng thụ một chút hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Từ góc độ Kiều Hiểu Kiều nhìn sang, chỉ thấy được một nửa người Ngữ Ca, đôi vai theo tay đánh đàn hơi hơi động, tóc đen nhánh, cổ thon dài mà trắng như tuyết, đôi mắt sáng lấp lánh, mi dày, môi anh đào nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp cùng tinh xảo.
Nhìn đoán không ra, băng sơn này xinh đẹp đến nhường này.
Hiểu Kiều nhìn như có điều suy nghĩ, khóe môi chậm rãi cong lên, Cận Ngữ Ca đôi khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô. Tiếng nhạc lan tỏa, ánh mắt giao hòa, nảy sinh 1 cảm giác kỳ lạ, vờn quanh bọn họ, dường như xung quanh không ai ngoài họ. Kiều cảnh quan chăm chú để ý Cận tổng thanh thuần nhưng lạnh lùng cùng đạm mạc hơi khác thường, nhìn rất hưởng thụ, không nỡ đem ánh mắt di chuyển đi nơi khá.
Kiều Hiểu Kiều mặt nhăn, mày nhó vô tội nhìn người trong lòng. Chắc chắn là rất đau a, lúc trước ở trường cảnh sát, thân thủ của cô rất được huấn luyện viên tán thưởng, rất nhiều nam sinh bị cô dạy cho 1 bài học đều gào khóc thảm thiết. Trong lúc mơ hồ không nhận rõ, dùng toàn bộ sức lực ra tay. Cận Ngữ Ca không chịu đựng được, không chừng phải ngất đi thôi.
Cận Ngữ Ca vẫn là không phản ứng gì, cánh tay không bị tổn thương nắm lấy góc áo lông của Kiều Hiểu Kiều, túm chặt như mượn sức để giảm bớt đau đớn trên cánh tay còn lại. Hiểu Kiều cũng không nói gì, cẩn thận ôm cô, chờ đau đớn của cô từ từ qua đi.
Một hồi lâu sau, cảm giác cơ thể căng thẳng của Cận Ngữ Ca từ từ mềm nhũn. Sắc mặt trở nên trắng bệch, hít thở vừa ngắn vừa gấp gáp. Hiểu Kiều nhẹ nhàng vỗ về cô:
"sao rồi..."
Cận Ngữ Ca không nói lời nào, buông góc áo của cô ra, nâng cánh tay chống lên vai Hiểu Kiều, muốn đẩy cô ra, nhưng mềm nhũn không còn chút sức lực, đành phải buông lỏng. Kiều Hiểu Kiều nhìn cánh tay chống đỡ ở trên vai mình, đưa tay cầm lấy, lắc lắc nhẹ nhàng:
"Ngữ Ca?"
Cận Ngữ Ca nghe xưng hô như thế, không hề có ý giãy dụa, sức nặng toàn thân đều đặt trên người Kiều Hiểu Kiều, từ từ mở mắt.
Hiểu Kiều nhanh chóng đưa mặt lại gần: "Ngữ Ca, có sao không?"
Cận Ngữ Ca nhìn chằm chằm đôi mắt của cô gần trong gang tấc, rất muốn đưa tay ra ngoài. Nhưng lại bị hấp dẫn bởi con ngươi màu hổ phách đến thất thần làm quên mất chuyện trước mắt.
Kiều Hiểu Kiều nháy mắt mấy cái, đem tay Cận Ngữ Ca bỏ vào trong lòng mình, lấy cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô đang bị cắn chặt đến trắng bệch:
"Đừng cắn, cắn nữa sẽ chảy máu..."
Vẻ mặt vô cùng vô tội.