Ban Mã Tuyến

Chương 15 : Bắt đầu

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Cận Ngữ Ca mặt trắng bệch lập tức đỏ bừng, vội vã nhìn sang một bên, tay chống lên sofa bên cạnh, định từ trong lòng Kiều Hiểu Kiều tránh ra bên ngoài. 



Kiều Hiểu Kiều vô ý tay nắm chặt, vốn không nhiều sức lực một lần nữa liền kéo Cận Ngữ Ca trở vào lòng. Không hiểu ý động tác của cô, Ngữ Ca kinh ngạc ngửa mặt nhìn cô. 



Hiểu Kiều cũng ngẩn người, cô chỉ cảm thấy ôm người ta như vậy cảm giác rất tốt, mới không muốn buông ra. Hành động hoàn toàn là do bản năng gây nên, hiện tại mới kịp phản ứng, cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Nở nụ cười che giấu, vội vàng buông tay ra, giúp Cận Ngữ Ca ngồi dậy. 



Xếp bằng chân ngồi bên cạnh Ngữ Ca, một tay bắt lấy cánh tay của cô, một tay đỡ vai kia của cô, nhẹ nhàng kéo kéo: 



"Duỗi ra một chút, cử động từ từ thôi, xem có trật khớp hay không?" 



Cúi đầu, giả bộ xem xét cánh tay người ta. Thật ra là không dám đối diện người trước mặt, cảm thấy trên mặt mình nhiệt độ không thấp. Theo tình huống ngày thường không chừng sắc mặt đã đỏ gay gắt. Mà Cận Ngữ Ca cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, cánh tay kia bị nắm, máy móc giật giật lại. 



"Đau không?" 



Hiểu Kiều vừa giúp cô xoa bóp vừa hỏi, không có nghe trả lời, liền ngẩng đầu lên nhìn. 



Cận Ngữ Ca cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, hiển nhiên năng lực khôi phục so với cô nhanh hơn nhiều, sắc mặt đã trở lại bình thường. Bị nhìn chăm chú, Kiều Hiểu Kiều hơi xấu hổ, ngượng ngùng rụt tay: 



"Xin lỗi, tôi —— " 



"Kiều cảnh quan thật sự là thân thủ bất phàm a." 



Cận Ngữ Ca ôn hoà nói một câu, một tay chống đất liền đứng lên. Hiểu Kiều còn ngồi, ngưỡng mặt lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng thành khẩn: 



"Tôi thật sự không phải cố ý, cô đừng nói với cấp trên của tôi a." 



Cận Ngữ Ca cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt cầu xin thương xót của cô, cất bước về phòng ngủ: 



"Còn tùy vào biểu hiện sau này của cô." 



Giọng điệu vô cùng thoải mái. 
Cận Hoan Nhan khinh thường liếc cô một cái: 



"Nếu tôi không nghĩ xã hội đen theo hướng tốt thì chắc sẽ không bị bắt cóc đơn giản như vậy." 



"Xã hội đen cũng có người tốt a, giống như vẻ ngoài của y tá và linh hồn bên trong cũng có người giống như cầm thú vậy, cô không thể từ nghề nghiệp phán đoán phẩm chất một người được. Tôi bắt cóc cô là thật, không có tổn thương cô cũng là thật chứ a..." 



Còn nghề nghiệp... Xã hội đen tính là nghề nghiệp gì... 



Cận Hoan Nhan nhìn Âu Dương Thông giống như đang giáo dục cô gái mới lớn mắc sai lầm, tuy rằng trong lòng không phải không thừa nhận cô nói có lý, nhưng nếu phụ họa theo thì rất không có mặt mũi, đơn giản chuyển đề tài này đi: 



"Cô đến Cận thị có chuyện gì sao? Nhiệm vụ lần trước không để yên không được sao? Lại thực hiện kế hoạch của cô 1 lần nữa phải không?" 



"Aizz, cô vẫn không muốn tin tưởng ánh mắt trời trong bóng tối. Được rồi, tôi giải thích với người nhà của cô, làm cho người nhà cô vì chuyện này mà đau lòng, tôi rất xin lỗi, nếu có thể có biện pháp nào bồi thường, tôi đồng ý gánh vác." 



Âu Dương Thông đứng cách Cận Hoan Nhan mấy thước, dáng người mảnh khảnh cao dong dỏng, ấm áp ôn hòa. Vừa rồi không có xoay người nhún vai, cũng không có động tác như sờ cái mũi gãi gãi hai má, không thấy có gì câu nệ hay co quắp, hoàn toàn trơn tru và rất tự nhiên. Có thể xem là hiếm thấy đi, người này cũng có thể xem là xinh đẹp. Dù sao, cô ấy cũng đang mặc đồng phục công ty chuyển phát nhanh. 



Cận Hoan Nhan tự biết thần thái của mình cũng thuộc loại mạnh, nhiều người đứng trước mặt cô, đều không tự giác toát ra nội tâm yếu đuối. Mà lần này, cái cô nhìn thấy là 1 sự tự tin, sáng lạng. 



Mất tự nhiên nghiêng đầu một chút, xem như chấp nhận lời giải thích này. Âu Dương Thông lại tươi cười như bình thường: 



"Tôi có hân hạnh, biết cô một chút không?" 



"Hả?" 



Cận Hoan Nhan nhất thời không hiểu ý của cô. 



"Tối thứ bảy, bảy giờ, nhà hàng Hắc Lãng Tinh, chỉ có hai người chúng ta, tôi chờ cô đến." 



Nói xong, không đợi Hoan Nhan phản ứng, đặt gói to trong tay để ở trên bàn Hoan Nhan, tươi cười xoay người đi ra ngoài.