Ban Mã Tuyến

Chương 35 : Cãi nhau

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Kiều Hiểu Kiều làm cảnh sát rất nhiều năm, ngoài trừ liều mạng bắt tội phạm cùng tính tình hướng ngoại ra, đối với chuyện dưỡng thương này, cũng tạo điều kiện tôi luyện 1 vài chuyện khác. Dù thân thể đang bị thương, nhưng cô vẫn giữ thói quen chăm chỉ luyện tập để nhanh chóng phục hồi khả năng như trước. Cho dù lần này nghiêm trọng đến mức đi vòng qua vòng lại vài vòng ở quỷ môn quan, chỉ sau vài tháng nghỉ ngơi ở nhà, sau khi bình phục cô vui vẻ xuất hiện ở cửa cục Công an. 



Đương nhiên Hiểu Kiều cũng không có vô tư nhảy nhót, khi đi lên lầu chân vẫn còn đau âm ỉ. Cho nên, mấy công việc sắp tới của Hiểu Kiều ở tổ trọng án số 3 chủ yếu là ở trong phòng làm việc viết báo cáo tạo điều kiện cho cô có dư thời gian hoạt động tự do. 



Chẳng qua, đối với cô và Cận Ngữ Ca mà nói, thời gian vào ban đêm cũng không tính. Đối với người bình thường mà nói là đang trong giai đoạn hoàng kim của tình yêu, đối với Cận tổng mà nói, cùng lắm là có sự thay đổi về công việc, nơi làm việc và nội dung công việc, mối quan hệ cũng trở nên tốt đẹp hơn. 



Điểm này Hiểu Kiều rất hiểu, chính là sau khi trải qua biến cố bất ngờ, cô có chút ít thay đổi. Tính tình hiền dịu hơn, trước kia cô chưa từng nếm qua, dường như đã rất lâu, lâu đến mức gần như bị lãng quên. 



Ba giờ rưỡi chiều, Kiều Hiểu Kiều cảm thấy cực kỳ nhàm chán liền trốn việc đi đến Cận thị để "điểm danh". Do cô vô cớ đến nên cũng không có can đảm đi lên, chỉ có thể ngồi ở quán cà phê đối diện. Thế nhưng đối với Kiều cảnh quan mà nói, đôi khi chờ đợi cũng là 1 điều hạnh phúc. 



Nhưng mà cũng đôi khi, hạnh phúc sau khi chờ đợi không phải là cái kết quả mà bạn mong muốn. 



Đang trong giờ làm việc thế mà lúc này Cận Ngữ Ca đang đứng trước cửa tòa nhà. Bên này Hiểu Kiều thoáng thấy, cũng quên ngẫm lại nhanh chóng nuốt vội miếng điểm tâm, vội vàng tính tiền rồi chạy qua. Nhưng cô chưa kịp đi đến, mấy chiếc xe limousine chạy lại, sắp hàng trước cửa tòa nhà. 



Mấy người da trắng từ trên xe bước xuống, Cận Ngữ Ca cùng Khương Quỳ ở phía sau luyên thuyên nói chuyện nghênh đón. Lúc này Hiểu Kiều mới kịp phản ứng, Cận Ngữ Ca sau khi chào đón các vị khách thì đối với cô giống như không có quan hệ gì. 



Trước đó cô vô cùng hứng thú, nhưng lúc này lại cảm thấy rất xấu hổ. Nhất thời không kịp phản ứng, đứng yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt trên người Cận Ngữ Ca.



Khi Ngữ Ca xoay người, nhìn thấy cô. Nhưng cũng chỉ nhìn, lập tức quét mắt qua, ánh mắt không có bất kỳ ám chỉ gì. Liền lập tức xoay người cùng với nhân viên và những người khác bước vào tòa nhà Cận thị. 



Ở nơi nào đó, Kiều Hiểu Kiều bị làm lơ, ngây người một chút, bĩu môi, tự mỉm cười tìm cho mình một lời giải thích. Bình thường trong thời gian làm việc, Cận Ngữ Ca trong những tình huống như vừa rồi sẽ không nhìn nhận. Nhưng mà, cô ấy đã thấy mình, hẳn là hiểu ý, chính mình chỉ cần chờ thì tốt rồi. 



Rất nhanh đã đến thời điểm tan sở, đơn giản chỉ cần ở chỗ này chờ đợi. Hiểu Kiều ôm túi xách, ngồi ở bồn hoa cách đó không xa, đung đưa đôi chân dài, nhàn nhã nhìn người đến người đi, rất kiên nhẫn chờ đợi. 



Khi Cận Ngữ Ca lại một lần nữa xuất hiện, sắc trời đã sắp tối. Kiều Hiểu Kiều thấy xe của cô xuất hiện, liền nhảy xuống bồn hoa, chạy nhanh sang phía bên đường đứng chờ sẵn, chuẩn bị nghênh đón. 



Nhưng ai ngờ, xe Cận Ngữ Ca không dừng, một đường lướt qua người Kiều Hiểu Kiều, trong xe Cận Ngữ Ca đang nghiêng đầu cùng một ông người Tây nói chuyện với nhau, lần này, ngay cả liếc mắt 1 cái đến Kiều Hiểu Kiều đang đứng lặng bên ngoài cũng không có. 
“Chúng ta làm sao vậy? Em lập gia đình sao? Tôi kết hôn sao? Chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm, lại không có làm chuyện gì vi phạm đạo đức, vì cái gì không thể ở cùng một chỗ? Những lần tiệc tùng kinh doanh, hơn 1 nữa số người kéo đến không phải người yêu của họ, bọn họ có thể quang minh chính đại, chúng ta phải lén lút? Vẫn là tôi không xứng với thân phận tổng giám đốc của em, làm em không có mặt mũi nào đối mặt?” 



Một tiếng “beng!”, Cận Ngữ Ca đem ly cà phê ở trong tay thả thật mạnh lên đĩa, chất lỏng bên trong đều bị bắn tung tóe ra một ít. 



Hít thở dồn dập, Cận Ngữ Ca vẫn như cũ đang cố gắng khống chế tâm tình của mình. Hiểu Kiều cũng rất kích động, hai má đỏ ửng. 



“Hôm nay Kiều uống nhầm thuốc gì? Không muốn dừng lại có phải không?” 



Ngữ Ca mở miệng giọng nói cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên cũng rất giận dữ. 



“Kiều ở trong lòng tôi có vị trí gì? Tôi cũng muốn hỏi, tôi ở trong lòng Kiều có vị trí gì!” 



Hiểu Kiều liếc mắt hình viên đạn, giống như con gà trống bị khích tướng, lập tức chuẩn bị chiến đấu. 



“Kiều Hiểu Kiều, Kiều cảm thấy Kiều bị nhiều thiệt thòi có phải không? Kiều cảm thấy tình cảm lai láng như biển, mà tôi không biết phân biệt phải không?” 



Kiều cảnh quan ngạnh cổ nghiêng đầu, ngụ ý, chính là như em nói vậy. 



“Như vậy tôi hỏi Kiều một chút, Kiều xem tôi là cái gì? Xem chỗ này của tôi là cái gì?” 



Cận Ngữ Ca giọng lạnh lùng, Kiều Hiểu Kiều nhất thời cứng họng, không biết Cận Ngữ Ca lời ấy có ý gì. 



“Kiều cảnh quan muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng không cần bất kỳ lời giải thích nào, ở khách sạn có được tự do như vậy không? Mà tôi đâu? Phải vô điều kiện tiếp đón? ” 



Những lời khó nghe cũng đã nói ra, nhưng mà hàm ý cũng đã rõ ràng.