Ban Mã Tuyến

Chương 34 : Thích ngại

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


“Sau đó, Kiều xuất phát từ lòng thương hại và không đành lòng mà yêu người ta, sau đó có mối tình đầu khó quên?” 



Cận Ngữ Ca đặt tay xuống bàn, ngón tay thon dài bao trùm miệng ly, nhẹ nhàng xoay tròn. Âm điệu bình bình, biểu hiện tuyệt đối không vui vẻ. 



Kiều Hiểu Kiều biểu môi, làm ra vẻ cổ quái, 



“Chuyện này đã qua lâu rồi?” 



Lòng vẫn chưa buông tha suy nghĩ, Cận Ngữ Ca từ từ ngẩng đầu, không mặn không nhạt lườm cô một cái, lấy 1 tờ khăn giấy lau đi nước súp còn dính trên mặt của Kiều Lương. 



“Tôi lúc ấy, đương nhiên không thể không quan tâm, rồi bỏ rơi cô ấy ở ven đường, dìu cô ấy vào khách sạn nghỉ ngơi 1 chút, rồi đưa cô ấy về nhà.” 



Hiểu Kiều dừng lai, nhìn nhìn Cận Ngữ Ca, xem có biểu hiển gì bất thường không, mới lại nói tiếp. 



“Cô ấy đang thuê phòng trong 1 ngôi nhà bình thường để ở, cuộc sống đơn giản và đơn sơ. Cô ấy có chút ít tự ti, cho nên luôn luôn đuổi tôi đi, nhưng tôi bướng bỉnh, không chịu đi. Sau này biết được rất nhiều chuyện của cô ấy, chuyện cô ấy bị mấy người… cả nguyên nhân cảnh sát truy bắt. Tiếp theo rất buồn cười, những người đó cho rằng để biết tung tích bọn buôn ma túy, chỉ cần theo chân cô ấy là có thể tóm gọn đường dây và truy ra được kẻ đứng đằng sau. Haha, nếu bắt bọn buôn ma túy đơn giản như vậy thì từ lâu đã không còn ma túy tồn tại trên thế giới.” 



“Lúc đó, tôi vừa trong sáng vừa ngây thơ. Chỉ nghĩ rằng giúp La Mân cai nghiện, thì sau đó tôi có thể giúp cô ấy bắt đầu cuộc sống mới.” 



Cận Ngữ Ca suy nghĩ một chút, “Ý nghĩ này cũng rất bình thường, sao lại là ngây thơ?” 



“Đầu tiên, thế giới ma túy nói dễ hơn làm; tiếp theo, xã hội càng đen tối hơn chúng ta tưởng tượng.” Hiểu Kiều nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng trùng xuống. 



Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng. 



Kiều Lương rất là đắc ý vì vừa phát hiện ra, nếu đem bánh mì chấm với sốt cà chua ăn ngon đến thật sung sướng. Phát hiện người lớn không nói gì, nó nháy nháy đôi mắt 1 mí của mình, nhiệt tình giơ 1 mẫu bánh mì con đầy tương đến bên miệng Cận Ngữ Ca. 



Đối với kiểu bày tỏ rõ ràng này, Cận Ngữ Ca cũng chỉ có thể mỉm cười từ chối nhẹ nhàng. 




Ăn xong, không khí từ thoải mái chuyển sang nặng nề rồi quay lại thanh thoát. Kiều Lương rất vừa lòng, chào người dì mới, vừa hiền hậu lại vừa xinh đẹp lại thơm tho, so với người mẹ và bác hay động tay động chân thì hơn hẳn, cảm thấy tiếc nuối khi đầu thai lộn nhà rồi. 



Bản thân Cận Ngữ Ca cũng không có ý nghĩ mãnh liệt muốn Kiều Hiểu Kiều phải phục tùng ý kiến của cô. Tuy rằng, có rất nhiều việc Kiều HIểu Kiều cũng theo ý cô, theo cũng được không thuận theo cũng được. Nhưng cái này lại chạm đến điểm mấu chốt của vấn đề, khi Cận Ngữ Ca đưa ra đề nghị có vài phần do dự, do lần vừa rồi sự việc quá nguy hiểm, thật sự dọa cô sợ chết khiếp. 



Kiều Hiểu Kiều nguyện ý giải thích, hơn nữa thái độ ôn hòa, những thứ này so với lúc trước 2 người ở chung dường như chưa từng có. Trời sinh Cận Ngữ Ca cũng không phải đầu đá, rõ ràng là người tốt tính, ai muốn mỗi ngày trừng mắt lạnh. Kiểu này dường như trở lại lúc 2 người mới quen nhau và cảm giác 2 người ở chung cũng không tệ. 



Ăn xong, mạnh ai nấy về về. Kiều Lương so với Kiều Hiểu Kiều luyến tiếc hơn. Lúc chia tay, không chỉ hôn, mà còn đòi hứa lần sau 2 người đi ăn hay gặp mặt nhất định phải dẫn hắn theo. Cận Ngữ Ca buộc phải đồng ý, nước miếng của Kiều Lương dính đầy trên mặt nhưng cô cũng không có 1 tí biểu hiện hờn giận nào. Nhưng thật ra Kiều Hiểu Kiều, ở nơi công cộng rất tuân thủ quy tắc, toàn bộ nghi thức muốn tạm biệt đã giao cho Kiều Lương hoàn thành. Bước tới xe, cũng chỉ nói 1 câu, 



“Xong, tôi sẽ qua liền.” 



Ngôn ngữ tuy rằng mơ hồ, ý nghĩa không cần nói cũng biết, Cận Ngữ Ca cong cong khóe môi tỏ vẻ hiểu rõ hàm ý, vẫy tay tạm biệt Kiều Lương, sải bước vào trong xe. 



Kiều Hiểu Kiều ôm cháu đứng ở ven đường, nhìn biểu cảm khôi phục bình tĩnh nghiêm túc của Cận Ngữ Ca, nhìn không chớp mắt rồi chậm rãi rời đi. 



“Ui da!” 



Kiều Lương do ăn quá no, nhìn chằm chằm đuôi xe người ta chạy qua rồi quay lại nhìn bác. 



“Làm sao?” 



“Đi tè đi tè.” 



“Làm biếng riết thành con lừa, nín!” 



“Ô…”