Ban Mã Tuyến

Chương 41 : Lạc đường

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Ngữ Ca vừa lên xe ngồi vững vàng, Hiểu Kiều liền xoay người đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Ngữ Ca nhắm mắt lại để tận hưởng nụ hôn, cài dây an toàn, yên tâm tựa lưng vào ghế nhắm mắt mơ màng. Kiều cảnh quan cười tủm tỉm mở máy xe, trong nắng trưa gay gắt, vững vàng chạy về phía trước. 



Không lâu sau đó, xe ngừng lại, Ngữ Ca mở mắt phát hiện không phải Cảnh Duyệt Vinh Viên, mà là một chung cư xa lạ. Ngạc nhiên quay đầu nhìn Hiểu Kiều, 



"Không phải nói về nhà sao?" 



"Về đến nhà rồi." 



Nháy mắt mấy cái, không trả lời nghi vấn. 



"Không phải chỉ có chỗ của em mới là nha, nhà của tôi cũng là nhà a." 



Nghe đến đó, Cận Ngữ Ca thẳng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hiểu Kiều, 



"Nhà Kiều?" 



"Đúng vậy, em chưa có đến lần nào, vào xem." 



Nhìn đến dáng vẻ đột nhiên lo lắng của Cận Ngữ Ca, Hiểu Kiều hơi giật mình, cười cười nói, "Nhà của tôi, không phải của ba mẹ, trong nhà không có ai." 



Ngữ Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, mím môi nhìn cô, 



"Lần sau nói rõ ràng được không?" 



"Là em hiểu sai ý, đến rồi, xuống xe đi." 



Trong tiểu khu vô cùng im lặng, mặt đường xi-măng sạch sẽ ngay ngắn, có 1 vài chiếc lá vàng rơi trên đó, ông già bà lão dẫn con nít ra công viên vui chơi, tràn đầy tiếng cười khanh khách. Kiều Hiểu Kiều tay đút túi quần, Ngữ Ca cúi đầu, hai người đi cách nhau khoảng 1m, từ từ đi tới. Tuy không nói chuyện, nhưng cảm giác thật tốt. 



Vào cửa, Cận Ngữ Ca cũng không có cảm giác xa lạ đối với hoàn cảnh mới, tập trung chú ý, đánh giá cách bày trí trong nhà. Không gian cũng không lớn, chỉ đơn giản có 2 phòng, chỉ dùng 1 tông màu xanh, đồ dùng bằng gỗ, thoạt nhìn khá thoải mái. phía sau ghế sofa là 1 bức tường ảnh, trên đó hàng loạt các khung ảnh lớn nhỏ về quá trình trưởng thành của Kiều Hiểu Kiều. Ngữ Ca đứng ở đó xem từng tấm từng tấm 1, cảm xúc dạt dào. 



Kiều Hiểu Kiều vào bếp bưng ra 2 ly nước đặt ở trên bàn. Cận Ngữ Ca chỉ 1 tấm hình trong đó hỏi cô: 



"Kiều có chị em sao?" 



"Không có, con một." 



"Vậy hai người kia là ai?" 



Trong tấm hình, 3 đứa nhỏ nổi loạn cỡ 10 tuổi đứng cạnh nhau, 3 đứa cùng để 1 kiểu đầu nấm, há miệng cười tươi rói. 



Hiểu Kiều đi qua đi, chỉ vào bên trái tấm hình, 



"Anh họ tôi, Kiều Hiểu Đường." 




"Có người ăn cắp đồ! Có người ăn cắp đồ!" 



Bàn tay dừng ở trên đầu cô bé, tiếng động thật vang. Cô gái bị đánh, mặt đầy nước mắt, lại cắn môi dưới không lên tiếng. Người vây xem chỉ trỏ, không ai đứng ra ngăn lại. 



Cận Ngữ Ca nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. 



Kiều Hiểu Kiều mở áo khoác lấy thẻ ngành Cảnh quan, đẩy đám người ra đi vào. 



Một tên bảo vệ nheo mắt nhìn Hiểu Kiều, 



"Cô đang làm gì?" 



Thẻ ngành sáng ngời lên, Hiểu Kiều cất giọng không cao, nhưng rất có uy nghiêm, "Cảnh sát. Chuyện gì?" 



Nghe đến đó, tên còn lại đang nắm cô gái run run một chút, hoảng sợ nhìn cô. Thái độ tên bảo vệ vẫn hoài nghi như cũ, 



"Nữ cảnh sát?" 



Hiểu Kiều vừa trừng mắt, "Thì sao?!" 



Tên bảo vệ co rụt đầu lại, không dám nhiều lời, tên bên cạnh lớn tuổi hơn 1 chút nói, 



"Cảnh sát tới thật đúng lúc, cô bé này ở đây ăn cắp đồ, chúng tôi chuẩn bị đi báo cảnh sát đây!" 



"Ăn cắp cái gì vậy?" 



"Đồ ăn cắp cô ấy ăn rồi!" 



Kiều Hiểu Kiều hiểu rõ, cất thẻ ngành vô, 



"Tôi đã biết, tôi dẫn cô ấy về đồn công an." 



"Như vậy không được?" 



Ánh mắt tên bảo vệ lại len lén nhìn, Kiều Hiểu Kiều cười lạnh một tiếng, 



"Um, đúng là không tốt, hay 2 người cùng đi chung. 2 người cùng cô bé ẩu đả tôi cũng nhìn thấy, có chuyện gì tới sở rồi nói." 



Mặt 2 tên bảo vệ tím ngắt như trái cái tím, đúng lúc đó người quản lý siêu thị đi tới, sau khi nghe xong báo cáo, dựa vào nguyên tắc dàn xếp ổn thỏa, cho Hiểu Kiều dẫn người đi. 



Kiều Hiểu Kiều nắm tay cô bé, ánh mắt cảnh giác những chuyện không tốt xảy ra, và nháy mắt như nói gì với Ngữ Ca, Cận Ngữ Ca liền hiểu được ý của cô, cúi đầu theo sau bọn họ ra ngoài.