Ban Mã Tuyến

Chương 40 : Thử thách

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Đối với sự nhiệt tình của Khương lão phu nhân, Cận Ngữ Ca từ trước đến nay luôn có mức độ. Nên lễ phép có lễ phép, nhưng là lễ phép ở bề ngoài, không tỏ vẻ thái quá. Thật ra không chỉ có Khương gia, mấy nhà mấy đời thân nhau, cha mẹ nhà nào cũng đều có hứng thú quá mức với Cận Ngữ Ca. Cận gia không có con trai, Cận Hoan Nhan thì thong thong thả thả ít khi nào ở nhà, tài sản khổng lồ sớm muộn gì cũng do 1 mình Cận Ngữ Ca độc hưởng. Mặc dù không cần bàn đến bối cảnh Cận gia, chỉ cần nói về bản nhân Cận Ngữ Ca mà xem, bất luận tướng mạo, tính cách cùng với thái độ đối nhân xử thế, cũng đều là người vợ tuyệt hảo mà ai cũng muốn chọn. 



Chính vì vậy, mà trên dưới Cận gia, đặc biệt mẫn cảm với vấn đề này, tất cả đều có 1 thái độ cẩn thận. Cũng không cùng nhà nào thân cận quá mức, đối với những việc như vậy chỉ tùy tình huống mà đối phó, làm cho rất nhiều người sờ không được ý nghĩ. 



Cho nên, Cận Ngữ Ca cũng chỉ mỉm cười ứng phó vài câu, liền lấy cớ rời khỏi phòng khách. 



Cô ba bưng ly martini, dựa người vào cột lan can cầu thang, cười mà như không cười nhìn chị mình từ từ đi tới. 



"Muốn ăn cơm hay uống cà phê?"



Cận Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, "Chanh trà, khai vị." 



Ngữ Ca không nói thêm gì nữa, lặng lẽ nhẹ nhàng trở về phòng mình. Cô 3 đứng dậy, lê bước theo vào phòng, đóng cửa lại, thuận thế ngồi dựa vào ghế sofa. 



"Chị, bên ngoài vừa diễn tới suất nào rồi?" 



Chưa trả lời, Cận Ngữ Ca đang ở cách vách thay quần áo, trên màn kính mờ, mơ hồ hiện ra dáng người. 



Một lát sau cửa mở, Ngữ Ca tháo đồng hồ trên tay đi ra, thuận tay đặt trên bàn, 



"Chị làm sao biết." 



"trước kia Khương gia hay đến nhà mình không?" 



"Dù sao chị cũng ít khi ở nhà, có thể bà nội hay ra ngoài với lão phu nhân nên gặp nhà đó cũng tương đối nhiều." 



"Không phải năm mới, cũng không phải lễ tiết gì, đột nhiên cả nhà lại đây, rất kỳ lạ." 



"Em không biết?" 



Cận Hoan Nhan nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Em hả? đương nhiên không biết a, bà nội đã nhờ em kêu chị về, những cái khác không có nói." 



Ngữ Ca mặt nhăn mày nhíu, cũng không nghĩ ra vì sao. 



"Chị, trước kia đã xảy ra chuyện gì? Em luôn cảm thấy thái độ Khương gia đối với chúng ta có chút tế nhị." 



Cận Ngữ Ca nhìn cô, "Quá trình cụ thể, chị cũng không hiểu rõ, chỉ biết, ba Khương Quỳ tự sát lúc đang làm cho Cận thị." 
Ngữ Ca từ trên lầu đi xuống, đã thay đồ, Khương Quỳ nhanh chóng đứng lên, 



"Đi ra ngoài sao?" 



Cận lão phu nhân cũng tháo mắt kính xuống, "Về sớm vậy?" 



"Ngày mai đi công tác, phải về sớm 1 chút, còn rất nhiều chuyện chưa có làm xong." 



"Nói với ba mẹ chưa?" 



"Đã nói với ông nội và ba mẹ rồi." Cận Ngữ Ca nói xong, cầm hộp hoa quế cao từ tay dì Chu, nói tạm biệt với Khương lão phu nhân, chỉ thoáng cười xin lỗi với Khương Quỳ, liền mở cửa đi ra ngoài. 



Khương Quỳ cùng Khương lão phu nhân liếc nhìn nhau, trên gương mặt đều lộ vẻ thất vọng, nhưng không tỏ rõ bên ngoài, chỉ tiếp tục cùng Cận lão phu nhân tiếp tục trò chuyện. Cận Hoan Nhan ở 1 bên ăn trái cây, lặng lẽ quan sát, 1 loạt dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong lòng cô. 



Cuối thu, gió lạnh thổi xào xác những chiếc lá khô rơi rụng, Kiều Hiểu Kiều đã dưỡng thương xong, cùng tổ trọng án số 3 lại bắt đầu bận rộn phá án.So với trước kia có chút khác biệt, những sự chăm sóc trong lòng đều biến thành hình thức quấy rối, luôn luôn quan tâm Cận tổng dưới mọi hình thức. 



Đa số thời gian, Cận Ngữ Ca bận rộn không để ý tới tâm huyết dâng trào đa dạng của cô. Thỉnh thoảng rảnh rỗi 1 chút, đóng cửa, lặng lẽ gọi điện thoại, nghe một chút giọng nói trong trẻo, ấm áp, đủ để triệt tiêu mệt nhọc của mấy ngày. Ngay cả Tiểu Quan trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đây là tổng giám đốc lạnh lùng đến từng hơi thở sao, sao lại có thể nói được những lời dịu dàng như vậy. 



"Buổi chiều thì sao, tôi vẫn là người của công vụ?" 



Trong điện thoại Kiều cảnh quan không còn giữ hình tượng nhân viên công vụ, không cần nhìn Cận Ngữ Ca cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng cợt nhã. Ký xong chữ ký cuối cùng, khép lại tài liệu, 



"Có kế hoạch gì?" 



"Không có kế hoạch có tính là có kế hoạch không?" 



Cận Ngữ Ca dựa vào lưng vào ghế, không cười, "Vậy?" 



"Về nhà a? buổi chiều lười biếng quá, thế nào?" 



Cái từ về nhà này, luôn làm cho lòng người sung sướng, Cận Ngữ Ca giãn 2 mày ra, hạ thấp giọng trả lời, "Um, được." 



Gần đây có vẻ như càng ngày càng quen với việc chiều chuộng, lời mời này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì do người mời, mà luôn tràn ngập cám dỗ và hấp dẫn.



_________________