Ban Mã Tuyến
Chương 39 : Tình yêu
Ngày đăng: 19:34 20/04/20
Trong không khí nhàn tản của 1 chiều thứ bảy, bên trong bãi đậu xe ở tầng hầm tòa nhà Cận thị ít có ai lui tới, Kiều HIểu Kiều ngồi trên mui 1 chiếc xe bất kỳ, Cận Ngữ Ca dựa vào lòng cô, tay ôm thắt lưng tìm kiếm 1 vị trí thoải mái, 2 người cùng nhấm nháp ly rượu, nhẹ nhàng cùng nhau trò chuyện, hưởng thụ thế giới 2 người chưa bao giờ có.
"Tại sao đặt nhiều xe ở đây vậy?"
"Thích."
"Tại sao lại thích mấy khối sắt này?"
"Tại sao không thể thích? Giống Kiều nói em có thể đi nghiên cứu pha càphê, cũng có thể nghiên cứu rượu đỏ, " Cận Ngữ Ca chuyển động ly rượu trong tay,
"Nhưng mà, không ai lại đi để ý thứ mình không thích. Vì vậy đối với em mà nói, tốc độ và đẳng cấp là không khác nhau. Xe là không giống nhau, phải có xuất xứ nổi tiếng, phải có tính năng bậc nhất, và phải không được nhiễm bụi."
"Phải giữ sạch kể cả khi ruồi bọ chết chổng 2 chân!" Hiểu Kiều ngắt lời.
"Tại sao có thể cho phép nơi này có ruồi bọ?!" Cận Ngữ Ca quay đầu, nhìn cô trách móc. Kiều Hiểu Kiều hai khóe miệng rũ xuống, uống rượu, không nói lời nào.
"Định kỳ có chuyên gia đến kiểm tra, bảo dưỡng và vệ sinh, cam đoan mỗi một chiếc xe ở đây lúc nào cũng được bảo trì ở trạng thái tốt nhất. Em không thích đồ của em có một chút tỳ vết nào."
"Em thường mua xe sao?"
"Không, phần lớn là ông nội mua tặng em, còn có mấy chiếc là hàng quý của bạn ba. Hàng năm, khi đến sinh nhật của em, họ tặng quà chủ yếu là xe. Ngẫu nhiên gặp được chiếc đặc biệt thích, em mới tự mình mua."
Hiểu Kiều suy nghĩ một chút, "Nhưng mà tôi mua không nổi xe a. Ừ -- chờ đến sinh nhật em, tôi mua xe mô hình tặng em được không? Hàng năm sinh nhật tặng em một chiếc, chờ đến khi chúng ta già, cũng có thể có thật nhiều... Có thể ở nhà xây 1 bãi đỗ xe mô hình giống nơi này. Dù sao đến khi đó chúng ta cũng không lái xe được, chúng ta có thể dùng remote, đua xe trong nhà a... 1 bên phơi nắng 1 bên đua xe, hầm súp trong bếp, cả nhà đầy hương thơm..."
Khi nói những lời này, Hiểu Kiều ôm chặt người trong lòng, lắc lư từng nhịp, âm điệu vui tươi, tựa hồ nhìn thấy cảnh đó trước mắt. Cận Ngữ Ca thoải mái dựa vào cô, cười nhẹ nhàng, "Đeo kính lão đua xe sao?"
"Có thể a! Để tôi coi coi -- "
Hiểu Kiều liền xoay người, nâng cằm Ngữ Ca lên, "um, em mang kính lão mà nói nhất định sẽ rất giống một người."
"Ai?"
"Thúy thúy bà bà."
Dùng khủyu tay huých 1 cái, "Đi chết đi!"
Lời nói vừa dứt, Cận Ngữ Ca tự sốc với chính mình, có chút hối hận vì đã lỡ lời. nhưng Hiểu Kiều thật ra hồn nhiên chưa hiểu, cảm thấy đau, lại cười rộ khanh khách lên,
"Làm sao vậy a? Thúy thúy bà bà rất hiền lành a..."
"Khi già rồi..."
Ngữ Ca nghiêng người, giơ tay lên vuốt vuốt tóc Hiểu Kiều, ánh mắt cũng có một chút thất thần, "Kiều cũng như vậy, tốt đẹp..."
"Hai người rảnh quá phải không?!"
Cận Hoan Nhan cảm thấy được đây là lúc nên biến đi, đá lông nheo với Kiều Hiểu Kiều, từ sofa đứng lên,
"Được rồi được rồi, thật sự mối quan hệ thân ah, đâu cần phải đuổi người như vậy. Xin thông báo, ngày mai ba mẹ trở về, bà nội gọi chị về nhà ăn cơm."
Cận Ngữ Ca tức giận đáp ứng một tiếng, "Đã biết!"
Cô ba lấy 2 trái cam trên bàn, lưu luyến trở về nhà mình.
Kiều Hiểu Kiều chạy đến trước bàn làm việc của Cận Ngữ Ca ngồi xổm xuống, cằm gác lên mặt bàn, lông mi cúi xuống đây, đôi mắt trông mong nhìn cô,
"Ngày mai không trở lại sao?"
Cận Ngữ Ca đầu tiên là mất hứng, liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, lại có chút không đành lòng,
"Ngày mai, Kiều không về nhà?"
"Tôi chờ em đi rồi trở về."
"Đến lúc đó rồi tính, nếu mai trở lại kịp sẽ trở lại."
"Vậy tôi chờ em nha..." Hiểu Kiều gặng ra từng chữ.
"Nếu em không trở lại thì sao?" Cận Ngữ Ca nhướng mày.
"Đừng a! Tôi chờ em a."
"Em trở mặt..."
"... Lòng dạ hẹp hòi."
Cận Ngữ Ca lái xe vào cửa Cận gia, bất ngờ nhìn thấy xe của Khương gia. Hoan Nhan cũng không có nói có khách, bữa tiệc gia đình Cận gia cũng rất ít khi mời người ngoài đến, lập tức thấy có chút kỳ lạ.
Bên trong phòng khách rất là náo nhiệt, Cận lão thái thái cùng Khương gia lão phu nhân cũng coi như nhiều năm quen biết, kể truyện cười không ngừng. Khương Quỳ ngồi ở trên tay vịn sofa, nghe Cận lão thái thái kể chuyện lúc trẻ vô cùng thích thú, làm cho 2 vị trưởng bối vui vẻ phấn chấn. Từ đâu đến cuối cười nói không ngớt.
Thấy Ngữ Ca đi vào, Khương Quỳ lập tức đứng lên, mắt lóng lanh,
"Ngữ Ca."
Vừa rồi gặp nhau ở công ty, Khương Quỳ cũng không nói buổi tối sẽ đến đây, Cận Ngữ Ca trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Gật đầu chào, trước chào hỏi Khương lão phu nhân. Khương lão phu nhân vẫn rất thích cô, mau mau kéo cô ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi.