Ban Mã Tuyến
Chương 56 : Khúc mắc
Ngày đăng: 19:34 20/04/20
"Hiện tại Khương Quỳ ở đâu?"
"Xem như biến mất đi." Cận Ngữ Ca múc cháo bỏ vào miệng.
"Hắn đồng ý bỏ qua?"
"Chị gửi email cài phần mềm gián điệp vào máy tính cá nhân hắn hay dùng. Mỗi ngày dữ liệu, thao tác trên máy tính đều được ghi nhận, sao lưu lại, sau đó những thông tin này sẽ tự động gửi đến một email cố định, thông qua đó có thể khôi phục lại dữ liệu gốc. Sau đó vào trang web, chạy phần mềm tích hợp trên đó, mọi thao tác từ bàn phím, con chuột di chuyển như thế nào cũng sẽ tái hiện lại. Dựa vào trojan ghi nhận, lưu trữ tất cả tài khoản, mật mã. Tiếp đó tất cả những thông tin thu thập được sẽ gửi đến email của chị. Hơn thế nữa, vận hành trong thời gian dài đảm bảo mọi tài khoản đều bị thu thập hết. Sau đó, đổi mật mã, xóa hết toàn bộ tư liệu trên internet, khởi động virus, hủy hoại ổ cứng máy tính của hắn, không cho khôi phục lại được."
Hoan Nhan nghe xong vô cùng sửng sốt,
"Chị, nghe không hiểu a. Ai giúp chị làm việc này?"
"Chính mình."
Cận Hoan Nhan giật mình mở to hai mắt, "Chính chị? Em nhớ trình độ tin học của chị không có siêu như vậy a?"
Cận Ngữ Ca quay đầu, ánh mắt sắc bén, "chị và Kiều Hiểu Kiều chia tay hơn nửa năm."
"Hả?" Hoan Nhan không rõ chuyện này liên quan gì đến trình độ tin học.
"Trong lòng cô ấy không phải không có oán hận, không nói thôi, vì cái gì vì ai chị hiểu rất rõ, chị không thể cho rằng dường như không có việc gì." Ngữ Ca dùng sức nắm chặt muỗng đến trắng bệch,
"Càng nhiều người biết càng nguy hiểm, ai chị cũng không tin. Cho nên, chỉ có thể chính mình làm."
"Vậy làm như thế nào a? Có vẻ chuyện không đơn giản."
"Kiều Hiểu Kiều đã nói với chị, không có gì là không học được. Nhưng mà là bắt đầu lại từ đầu."
"Bắt đầu lại từ đầu? Chị học lại từ đâu? Không phải ở Cận thị chị luôn luôn bận rộn sao? Sao có nhiều thời gian như vậy a?" Hoan Nhan thực không thể tưởng tượng nổi.
"Thời gian thì cũng có." Cận Ngữ Ca hăng hái, "Nhất là mỗi ngày làm gì chị cũng đều không có tỏ ra vẻ khác thường, nên làm cho mọi người an tâm thoải mái, chị cũng có đầy đủ lý do để giải thích. Lúc mới bắt đầu quả thật vất vả, căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng mà, không gì khó bằng việc rời xa Kiều Hiểu Kiều, chị không có đường lui."
Hoan Nhan nhìn Cận Ngữ Ca, nhất thời không biết nên nói cái gì. Một lát sau, nghi hoặc nói,
"Cuối cùng chỗ này cũng đã giải quyết xong, tại sao chị lại công khai trên tạp chí?"
Cận Ngữ Ca nhìn cô, "Sau này, lại có 1 Khương Quỳ thứ 2 thì sao? Lúc này đây chị có thể giải quyết, trả giá là đã để lại 1 vết sẹo trong lòng Kiều Hiểu Kiều suốt cả đời. Lần sau nữa, chị có thể giải quyết không? Trả giá cái gì nữa?"
Cận Hoan Nhan không nói gì.
"Huống chi còn có ông nội. Bởi vì điều này chị không còn là người của Cận gia, ngược lại chị cảm thấy mình làm đúng ; nếu gây tổn thất gì cho Cận thị, chị nghĩ chị cũng có thể cứu vãn nổi. Nhưng nếu chị không làm như vậy, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày, chị và Kiều Hiểu Kiều sẽ chân chính chia cách, và đó là việc mãi mãi không có cách nào bù đắp."
Ngữ Ca hơi suy nghĩ, trả lời, "Được, một giờ sau, quán cà phê Kiều Trì."
Lúc Khương Đại Minh bước vào, Cận Ngữ Ca ngẩng đầu. Ông này và Cận Ân Thái cỡ cỡ tuổi nhau nhưng mới nhìn thì thấy có vẻ già hơn, năm đó có thể vì mất đi đứa con trai quá sớm làm cho hắn đi mục tiêu và động lực sống, vì thế mà càng ngày càng thêm gầy yếu. Khương Đại Minh vẫn như trước nắm cái tẩu thuốc, lúc ngồi xuống bàn tay gân guốt run rẩy đặt trên bàn.
Cận Ngữ Ca không nói gì, cô biết Khương Đại Minh nhất định là muốn hỏi chuyện của Khương Quỳ, cũng không muốn dây dưa vấn đề này. Gây họa, sẽ phải nhận trừng phạt.
Khương Đại Minh lại không có nóng lòng đặt câu hỏi, lấy 1 bao thư trong người ra đưa cho Cận Ngữ Ca.
Ngữ Ca tiếp nhận, nhìn hắn nghi hoặc. Khương Đại Minh bảo cô mở ra, vừa mở bao thư ra. Vừa lấy thứ gì đó bên trong ra nữa, Cận Ngữ Ca liền thay đổi sắc mặt.
Tấm ảnh chụp, không rõ lắm, tại hôn lễ Tiểu Quan, Cận Ngữ Ca cùng Kiều Hiểu Kiều ở cửa sau khách sạn Vạn Giang ôm hôn.
Cận Ngữ Ca đem tấm ảnh bỏ vô lại bao thư, đặt trên bàn, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Khương Đại Minh hơi cúi đầu, giọng trầm thấp, " Hãy để tôi hủy diệt toàn bộ, tấm ảnh này bây giờ giao cho cô."
Cận Ngữ Ca thu hồi ánh mắt, nhìn hắn.
"Tôi không có gan đối đầu với cô, tôi chỉ có 1 yêu cầu, trả lại Quỳ cho tôi."
Vẫn im lặng như trước.
"Cô thả hắn, tôi cam đoan hắn sẽ không gây phiền phức cho cô. Cái này, " Khương Đại Minh nhìn bao thư trên bàn, "Coi như chưa từng xảy ra."
"Làm sao tôi tin ông?"
Cận Ngữ Ca dường như không kiềm chế được tức giận, giọng điệu hơn tàn nhẫn, Khương Đại Minh càng thêm hoảng hốt, trên trán lấm tấm mồ hôi,
"Chỉ cần cô thả hắn, cả nhà chúng tôi, vĩnh viễn biến mất."
Cận Ngữ Ca không thèm nhắc lại, 1 lúc sau, nhấn mạnh từng chữ,
"Ông tốt nhất nói được thì làm được."
"Tôi hiểu được hậu quả."
"Được, tôi sẽ thả hắn."
Nói xong đứng dậy, cầm bao thư trên bàn, phẩy tay áo bỏ đi. Khương Đại Minh ngồi lại, vẻ mặt nhăn nhúm.