Ban Mã Tuyến
Chương 57 : Nguy cơ
Ngày đăng: 19:34 20/04/20
Lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa tí tách không lớn lắm. Mặt đường ẩm ướt, đèn đêm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Âu Dương Thông đứng trước cửa hàng Lăng Diêm Hạ, trên tay cầm 1 chiếc dù cán dài kẻ sọc, nhìn ánh đèn xe phản chiếu mưa bụi, ánh mắt đăm chiêu. Một làn gió nhẹ thổi làm run rẩy, vì vậy thả ống tay áo xuống, thắt chặt nút, cảm giác ấm áp thêm một ít. Những người đi đường phần lớn đều mặc áo mưa, họ hối hả rảo bước không thèm để ý lắm đến cơn mưa phùn này.
Cận Hoan Nhan xuất hiện trong đám người bận rộn, túi xách che đầu, vội vã bước nhanh tới chỗ Âu Dương Thông đang đứng cạnh hiên nhà, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng nụ cười chỉ trong nháy mắt, đã rất nhanh biến mất. Cô nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Âu Dương Thông, 1 miếng gạc trắng ở phía trên mi mắt, vô cùng chói mắt. Nháy mắt mấy cái, cô ba như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào khối băng gạc, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Âu Dương hơi cong khóe môi cũng không có biểu hiện gì khác, động tác của cô khẽ động vết thương, nhăn mày hay cười đều hết sức cẩn thận.
"Tại sao đột nhiên muốn gặp mặt?"
"Cảm thấy có chuyện xảy ra. Bây giờ xem ra, quả nhiên có tiết mục." Cận Hoan Nhan khẩu khí không lắm vui vẻ.
Âu Dương cúi đầu, vuốt vuốt cái mũi, "Tôi không cẩn thận."
Hoan Nhan không nói thêm bất cứ điều gì, tự bước vào nhà hàng bên cạnh, Âu Dương đi theo sát sau. Hai người không nói một tiếng tìm vị trí ngồi xuống, phục vụ hỏi thực đơn xong lập tức rời đi, Cận Hoan Nhan chống cằm, nâng mắt nhìn Âu Dương Thông,
"Giải thích đi."
Âu Dương Thông đưa tay nắm một góc băng gạc, chậm rãi vạch băng dán ra, quay sang cho Hoan Nhan xem. Vết thương không lớn, khoảng 1 cm, nhưng đặc biệt chói mắt bởi 2 đường chỉ khâu màu đen.
Hoan Nhan sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt cũng sắc bén, cười lạnh một tiếng,
"Em còn tưởng móng tay của ai cào, Thông đúng là ngoài dự đoán."
Âu Dương dán lại băng gạc, "Đánh nhau với 1 thằng khốn, không cẩn thận để mũi dao đâm trúng."
"Thân thủ bất phàm a?" Hoan Nhan lời nói tràn đầy châm biếm.
"Chê cười."
"Bốp" một tiếng, Hoan Nhan đập mạnh chung trà trên bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh, vẻ mặt đầy giận dữ.
Âu Dương ho khan một tiếng để che giấu, "sau này tôi sẽ cẩn thận."
"Còn có sau này?"
"Bằng không ——" Âu Dương bất đắc dĩ cười khổ, "Kẻ trộm đi trên thuyền muốn xuống cũng không dễ dàng, huống chi, tôi làm xã hội đen từ lúc trong bụng mẹ."
"Em mặc kệ, này, " Hoan Nhan chỉ chỉ băng gạc trên mặt cô, "Em không muốn thấy cái này lần thứ hai."
Không đợi Âu Dương mở miệng, di động Cận Hoan Nhan đột nhiên vang lên. Cô tạm trấn tĩnh cơn tức giận, xoắn xoắn tóc, bắt điện thoại. Chỉ nghe vài giây, mặt đột nhiên biến sắc, lập tức tắt điện thoại,
Kiều Hiểu Kiều suy nghĩ nhanh chóng, bình tĩnh mở miệng, "Anh thả ông ấy, bắt tôi làm con tin."
"Đội trưởng!"
Vệ Kiến Đông giọng nói đột nhiên phóng đại. Khương Quỳ ngạc nhiên, hoài nghi, tỉ mỉ đánh giá Hiểu Kiều vài lần,
"Mày cho là tao ngu hả? Mày so với hắn còn khó đối phó hơn?"
Kiều Hiểu Kiều mặt không chút thay đổi, giọng nói gợn sóng không sợ hãi,
"Anh phải biết rằng, giết hắn, là giúp tôi cùng Cận Ngữ Ca thành toàn; nhưng nếu anh giết tôi, sẽ làm Cận Ngữ Ca đau khổ cả đời."
Lúc nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Cận Ân Thái nhìn chằm chằm Kiều Hiểu Kiều, dường như muốn nhìn ra 1 điều gì đó trên mặt cô.
Khương Quỳ đảo đảo mắt, như đang suy nghĩ lời đề nghị của Hiểu Kiều, rất nhanh, khóe miệng cười cười.
"Bọn mày mau ném hết súng ra xa."
Hiểu Kiều biết hắn đã chấp nhận lời đề nghị của cô, giương lên tay, quăn súng ra ngoài của sổ. Vệ Kiến Đông và Võ Khoan do dự một lát, thấy không còn cách nào khác, cũng ném khẩu súng ra ngoài cửa sổ.
"còng tay mày lại, còng vô chỗ đó! Hai tay đều giơ lên!!"
Cách Khương Quỳ không xa nơi, có 1 xích đu bằng gỗ, Hiểu Kiều nhăn nhăn, suy nghĩ một chút, từ từ di chuyển qua đó, lấy còng tay xuyen qua sau lưng ghế, còng chính mình. Khương Quỳ can đảm hẳn lên, từng bước nhảy dựng lên, cây dao trong tay rất nhanh kề sát cổ Kiều Hiểu Kiều.
Đang bị chế ngụ, Kiều Hiểu Kiều một giây cũng không chậm trễ, lập tức mở miệng căn dặn,
"Kiến Đông, các cậu lập tức dẫn người đi, kêu đặc công dưới lầu rút khỏi trước, sơ tán đám người, cách nơi này 1km, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới gần! Nơi này giao cho tôi, các cậu đi ra bên ngoài chờ!"
"Đội trưởng!" Vệ Kiến Đông vừa tức vừa vội, cũng đành bất lực.
"Nhanh lên!!" Hiểu Kiều gào lên, bị Khương Quỳ đè dao, không dám lộn xộn.
Vệ Kiến Đông cùng Võ Khoan bất đắc dĩ, đi qua đỡ Cận Ân Thái, chuẩn bị đi ra ngoài trước. Ông nội Cận khí thế vẫn còn, không có chút bối rối. Nhưng lúc đi đến cửa cầu thang, dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía HIểu Kiều đang bị Khương Quỳ khống chế, giọng nói uy nghiêm trầm thấp,
"Cô, phải toàn mạng ra ngoài."
Hiểu Kiều bị kẹp cổ muốn nghẹt thở, nhìn hắn,
"Chuyện này không cần ông nói."
Cận Ân Thái không nói gì nữa, cúi đầu, đi xuống cầu thang.