Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 1 : Làm loạn đòi đi Tây Nam

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


“Phụ thân.”



“Hử?”



“Tháng sau là sinh nhật mười sáu tuổi của con.”



“Phụ thân đương nhiên nhớ. Bây giờ muốn ta tặng quà gì?”



“Con không cần quà, chỉ muốn đi Nam Hải chơi…”



“Không được!”



“Phụ thân…”



“Không lằng nhằng, đi đi!”



“…”



“Thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Thư đồng (1) Tiểu Thất đang dọn dẹp phòng, đột nhiên thấy thiếu gia nhà mình tức giận đi vào, không nói hai lời bắt đầu thu thập hành lý.



“Ta muốn bỏ nhà ra đi.” Phương Hử ngồi trên giường đếm ngân phiếu.



“Hả?” Tiểu Thất cực kỳ sợ hãi: “Thiếu gia muốn đi đâu?”



“… Nam Hải.” Phương Hử nhỏ giọng lẩm bẩm.



“Ngài muốn đi tìm Trình đại hiệp?” Tiểu Thất hiểu rõ, cười tủm tỉm.



“…” Phương Hử xếp ngân phiếu thành chồng, nhét vào trong bao: “Đừng nói cho hai phụ thân ta biết!”



“Thiếu gia.” Tiểu Thất tử tế nhắc nhở: “Ngài không đủ tiền đi Nam Hải. ”



“Ta phải đi!!” Phương Hử lấy chăn che đầu, nghĩ thầm, cùng lắm thì ta đi múa võ! Mặc dù võ công của ta dở, nhưng múa kiếm cũng tạm được đi.



Sáng hôm sau, Phương Hử vừa rời giường liền choáng váng.



“Thiếu gia, bây giờ tuyết rơi rất dày. Khẳng định là đường đã bị chặn rồi.” Tiểu Thất cực kỳ thông cảm nhìn Phương Hử: “Ngài còn muốn bỏ nhả đi không?”



Phương Hử bi phẫn, ném gói đồ nhỏ vào tủ, ngồi xếp bằng trên giường mà nện cái gối. Đã ba năm không nhìn thấy y, năm nay vốn định trải qua sinh nhật cùng y, ai dè ngay cả trời cũng không giúp. Tuyết dày như vậy, chẳng lẽ muốn mình bay ra ngoài?



Một tháng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm nay, tất cả người trong phủ bắt đầu bận rộn.



“Ầm ĩ muốn chết!” Phương Hử lăn lộn trong chăn, tâm tình không tốt bịt tai lại.



“Thiếu gia.” Tiểu Thất  ở ngoài cửa kêu: “Không còn sớm nữa, nên dậy thôi.”




“Sư phụ bảo ta đi tham gia võ lâm đại hội thay Vân Sát Bảo. “Trình Mộc Phong nhẹ nhàng nhéo tai y: “Sau đó đề cử một Võ Lâm Minh Chủ. ”



“Ngươi muốn làm?” Nghe đến đây, Phương Hử rất hứng thú.



“Không phải.” Trình Mộc Phong cười cười: “Làm sao ta có hứng thú với chuyện này được? Huống hồ trên giang hồ, chưởng môn các phái nhiều như vậy, làm sao tới lượt ta.”



“Vậy lần này ngươi chỉ đơn thuần đi ứng phó, không có chính sự?” Phương Hử càng vui vẻ, hắn xong việc sẽ theo mình đi du sơn ngoạn thủy!



“Ừ, ngủ đi.” Trình Mộc Phong gật đầu cười, giúp y trải cái nệm  nhỏ trên mặt đất.



“Mộc Phong.” Trước lúc ngủ, Phương Hử bất an dặn dò: “Ngươi không được lén lút bỏ lại ta mà đi. Ta… ta ra ngoài không mang ngân phiếu. Nếu ngươi không cần ta, ta sẽ đi múa võ kiếm tiền! ”



“Ừ, ta không bỏ lại ngươi.” Trình Mộc Phong buồn cười cầm tay y: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”



Phương Hử yên tâm, ngáp một cái rồi quàng tay Trình Mộc Phong ôm người mình, nhắm mắt ngủ.



Trình Mộc Phong bên cạnh không buồn ngủ nhưng vẫn không nhúc nhích, nhìn Phương Hử chăm chú, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên.



Nửa đêm, Trình Mộc Phong đang tựa vào cây chợp mắt một chút, đột nhiên cảm thấy một động tĩnh rất nhỏ, lập tức mở mắt cảnh giác.



Một người bịt mặt xuất hiện từ trong rừng cây, bị cục đá điểm huyệt câm trong nháy mắt.



“Không được nói.” Trình Mộc Phong dùng khẩu hình nói với gã.



Nhìn Phương Hử đang ngủ trên mặt đất, người bịt mặt có chút kinh ngạc. Gã rất nhanh thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.



Tay trái Trình Mộc Phong hơi động, một đạo chưởng phong giải huyệt đạo cho gã.



Người bịt mặt đưa cho Trình Mộc Phong một tờ giấyrồi rời khỏi rừng cây.



Trình Mộc Phong xem xong nội dung trên giấy, cười lạnh một tiếng.



“Mộc Phong?” Phương Hử mơ mơ màng màng, mở mắt: “Ngươi vừa nói gì?”



“Không có gì.”Trình Mộc Phong ném tờ giấy trong tay vào trong lửa: “Ngươi có lạnh không?”



“Không lạnh.” Phương Hử cuộn tròn thân thể, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.



Trình Mộc Phong dùng ngón tay cái sờ mặt Phương Hử cởi áo choàng của mình đắp lên người y.



(1) Thư đồng: Đứa trẻ hầu hạ quét dọn phòng đọc sách.



(2) Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh.