Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 2 : Giở trò lưu manh trong khách điếm

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


Ngày hôm sau tỉnh lại, Phương Hử ngồi nhìn Trình Mộc Phong còn đang tại còn đang ngủ bên cạnh. Y len lén đi qua, kéo tay hắn để lên trên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.



Mắt Trình Mộc Phong không mở, nhưng ý cười không che giấu trên khóe miệng.



“Mộc Phong.” Biết hắn đã thức dậy, Phương Hử đưa tay ôm hắn: “Sớm.”



“Sớm.” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn mặt y một cái: “Mấy ngày tới chúng ta sẽ phải đi gấp, chịu được không?” Lúc trước, Phương Hử từng bị trúng độc, mặc dù sau đó đã điều trị nhưng khí huyết không tốt như người bình thường, Trình Mộc Phong có chút lo lắng.



“Ta không sao.” Phương Hử lắc đầu: “Khi nào thì mở Đại hội Võ lâm??”



“Mười ngày nữa.” Trình Mộc Phong giúp Phương Hử kéo cổ áo lên cao, ôm y, xoay người nhảy lên lưng ngựa.



“Mười ngày nữa?” Phương Hử kinh ngạc: ” Gấp như vậy sao ngươi không đi sớm?”



Trình Mộc Phong cười, không nói gì.



Phương Hử nghĩ một chút, liền hiểu: “Vì đón sinh nhật cùng ta?”



“Ba năm không gặp, ta nhớ ngươi.” Trình Mộc Phong ghé vào tai y, nhỏ giọng nói.



Trong lòng Phương Hử có phần ngọt ngào, lại có chút đắc ý, không an phận mà di chuyển thân thể, nhích lại gần người phía sau hơn một chút.



Cho dù Trình Mộc Phong rất chú ý trên đường, nhưng trước khi tiến vào Vọng Xuyên Thành một ngày, Phương Hử vẫn nhiễm phong hàn.



Vào thành mới phát hiện, khách điếm trong thành đã sớm bị các môn phái chiếm gần hết, Trình Mộc Phong khó khăn lắm mới tìm được một gian phòng.



“Ngươi thay mặt Vân Sát Bảo tới, không phải nên ở Đường gia sao?”



Buổi tối, Phương Hử ngồi ở trên giường khách điếm, có chút tò mò hỏi hắn. Đường gia ở Tây Nam có chút uy tín trên giang hồ. Đại hội Võ lâm lần này liên quan đến võ lâm minh chủ, Trình Mộc Phong có Vân Sát Bảo đệ nhất thiên hạ chống lưng, vô luận như thế nào cũng không cần ở khách điếm.



“Sư phụ đã giao phó, ta chỉ làm theo.” Trình Mộc Phong lo lắng sờ trán Phương Hử, nhíu mày: “Sao vẫn sốt?”



“Nghỉ ngơi một chút là được.” Phương Hử lui vào trong chăn, vội vàng bảo đảm: “Ngày mai ta sẽ ổn, không liên lụy đến ngươi.”



“Nghĩ lung tung cái gì vậy?” Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh y: “Ai nói ngươi liên lụy ta. Là ta lo lắng cho ngươi. Hay ta tìm đại phu cho ngươi?”



“Không cần.” Phương Hử lắc đầu: “Ngươi đã cho ta uống thuốc rồi còn gì. Chỉ là  phong hàn mà thôi. Ta nào cần chiều chuộng như thế?”



Đã nói đến nước này, Trình Mộc Phong cũng không nói nữa, đành phải sửa chăn giúp y.
“Ra ngoài xem có gì ăn không.” Trình Mộc Phong chạy ra khỏi phòng.



Phương Hử nằm trong chăn một hồi, cảm thấy mặt hơi đỏ. Vì thế y đứng lên, đến chỗ bao đồ, định tìm một bộ y phục sạch sẽ để thay.



Trình Mộc Phong vừa dùng nước ấm rửa mặt xong, đẩy cửa ra, thì thấy thân thể trần truồng đang đưa lưng về phía mình của Phương Hử đang đứng bên cạnh bàn. Vừa rồi chỉ lo lắng nên không nhìn rõ. Bả vai trần, thắt lưng xinh đẹp, cặp mông xinh xắn, hai chân trắng mịn. Khí huyết Trình Mộc Phong không khỏi dâng lên.



“A!” Phương Hử nghe thấy tiếng động, quay lại thấy Trình Mộc Phong vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình. Vì thế, y cầm lấy bao đồ che mông mình lại, chạy về giường.



“Sao ngươi lại trần truồng mà chạy loạn thế kia?” Trình Mộc Phong hoàn hồn từ cơn chấn kinh, cau mày, nhỏ giọng quát y.



“Ta không có chạy loạn.” Phương Hử cực kỳ ủy khuất: “Ta tìm y phục.”



“Nếu như vừa rồi là tiểu nhị thì làm sao?” Trình Mộc Phong rất tức giận: “Thiếu chút nữa là bị người ta nhìn thấy hết.”



Phương Hử sửng sốt vì bị quát. Y oán hận xoay người, cuộn vào trong chăn.



Trình Mộc Phong không nói gì, Hhn cảm thấy sắp khóc ra máu đến nơi, Toàn thân tiểu hài tử này ở trong chăn, vì cái gì lại để lộ cặp mông với đôi chân trần ra ngoài? Cố ý chỉnh mình sao…



Phương Hử cảm thấy mông lạnh lẽo, vì thế vươn một bàn tay ra kéo chăn, thành công giấu cặp mông trong chăn, để đôi chân trần bên ngoài.



“Ta sai rồi.” Trình Mộc Phong tích cực thừa nhận sai lầm.Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, dù hắn có sai hay không vẫn nhận lỗi về mình. Sớm đã thành thói quen.



“Không có thành ý.” Tiểu hài tử vẫn bao mình trong chăn.



“Thế nào mới là có thành ý?’ Trình Mộc Phong không ngại học hỏi kẻ dưới.



“Cởi hết cho ta xem.” Phương Hử nhanh chóng nói điều kiện.



“…”



“Hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ.” Phương Hử khá bất mãn với sự trầm mặc của hắn: “Cũng không phải tiểu cô nương, thẹn thùng cái gì? Ta còn không thẹn thùng.”



“Được.” Trình Mộc Phong cắn răng đáp ứng, trước đây không phải là chưa từng tắm chung.



“Cởi hết thì gọi ta.” Phương thiếu gia rụt đầu ở trong chăn ra lệnh, giọng nói bình tĩnh, trong lòng lại hoan hô nhảy nhót, a…A…A…, có người sắp cởi quần áo!



Trình Mộc Phong:…