Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ
Chương 31 : Thiên sơn vạn thủy cuối cùng cũng gặp nhau
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Hạ Như Uyên thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Nhiên duỗi chân ra cản, ngã sóng xoài xuống đất.
“Ngươi theo ta tới gặp Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên điểm huyệt đạo Hạ Như Uyên, kéo gã ngồi bên cạnh mình, còn mình dựa vào cửa tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Hạ Như Uyên khóc không ra nước mắt, người của Vân Sát Bảo là loại người gì vậy?
Trình Mộc Phong ở bên ngoài giết đỏ cả mắt, mãi đến khi lưỡi đao Ám Ảnh biến thành màu đỏ mới ngừng tay.
Hơn một trăm người nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong đại điện đều là mùi máu tươi.
Ám Ảnh đao bị Trình Mộc Phong nắm ở trong tay, im lìm, không hề nôn nóng như trước.
Trình Mộc Phong cười không nổi
Binh khí đệ nhất thiên hạ, sao lại ăn no xong thì lăn ra ngủ?
Dọc theo ám đạo đi đến bên trong, chỉ thấy Diệp Nhiên đang ngồi xếp bằng dưới đất, cầm gậy gỗ nhỏ mà chơi cờ năm quân một mình.
“Thiếu Cung Chủ, ngươi đến rồi.” Nhìn thấy Trình Mộc Phong, Diệp Nhiên kích động thiếu chút nữa là khóc: “Ta buồn bực muốn chết, ông già này thực nhàm chán, không nói chuyện với ta, cũng không chơi cờ với ta.”
“Cho nên ngươi liền đánh hắn chết?” Trình Mộc Phong nhìn Hạ Như Uyên đang ngã một bên, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Ta không có, hắn bị dọa sợ! Ta nói cho hắn biết thập đại khổ hình trong sách hắn liền sợ vỡ mật.” Diệp Nhiên vội vã thanh minh, đầu lắc như trống lắc.
“Đưa binh phù cho ta.” Trình Mộc Phong đưa tay.
“Binh phù ở bên trong.” Diệp Nhiên chỉ chỉ cửa đang đóng chặt nội thất.
“Cái gì?!” Trình Mộc Phong kinh hoảng, cửa thạch thất này là do huyền thiết tạo thành, không biết rõ cơ quan hoàn toàn không vào được, vì vậy mình mới tốn công tốn sức để Hạ Như Uyên tự mình đi lấy, làm sao đến cuối cùng vẫn không lấy được?
“Ha ha, lừa người chơi thôi, ta đã tìm được trên người hắn rồi.” Diệp Nhiên cười vui vẻ, mở tay ra để Trình Mộc Phong xem.
Một cái ngọc thạch hình con dơi đang nằm trong lòng bàn tay gã.
Trình Mộc Phong vừa rồi bị dọa tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy binh phù này, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Nhiên, cảm thấy thật bức bối.
“Đây này.” Diệp Nhiên nhét binh phù vào tay Trình Mộc Phong: “Thiếu Cung Chủ, chúng ta đi thôi. Vệ Đường chủ nói đêm nay sẽ tới đón ta vào giờ tý.”
“Đón ngươi?” Trình Mộc Phong nhướng mày.
“Đón chúng ta.” Diệp Nhiên nháy mắt mấy cái, vội vã chữa lại.
Hai người ra ngoài đóng cơ quan lại, lặng lẽ về phòng Trình Mộc Phong.
“Mang nàng ta cùng đi, giao cho hoàng thượng xử trí.” Trình Mộc Phong hơi hất cằm về phía Hạ Ngọc Như: “Ngươi tới cõng.”
Phương Hử thở hổn hển, ánh mắt ngập nước, miệng còn hơi mở, đầu lưỡi màu hồng phấn lấp ló.
Trình Mộc Phong chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân hướng về một chỗ, cầm lấy tay tiểu hài tử nhét sâu vào dưới người mình.
Phương Hử có chút căng thẳng, nhưng vẫn thuận theo hắn.
Tay còn chưa đụng đến đó thì nghe ngoài cửa có người hắng giọng rống.
“Thiếu đường chủ, uống canh ngân nhĩ hạt sen không?!”
Phương Hử bị hoảng sợ, mặt trắng xanh một phen rút tay về.
“Không uống!” Trình Mộc Phong căm tức.
“Sáng nay Vệ Đường chủ cố ý nấu cho, nhiều lắm nên ta uống không hết, tới uống một chút đi!” Diệp Nhiên tiếp tục rống.
“Ta nói ta không cần!” Trình Mộc Phong liều mạng ngăn chặn ý nghĩ kích động lao ra ngoài làm thịt gã.
“Uống ngon lắm, sao lại không cần?” Diệp Nhiên cực kỳ oan ức, mình có lòng tốt mà lại bị la.
Nghe tiếng chân ngoài viện dần dần đi xa, Trình Mộc Phong mới nhẹ nhàng thở ra.
“Còn. . . còn muốn sao?” Phương Hử sợ hãi hỏi.
“Ngươi nói xem?” Hô hấp Trình Mộc Phong nặng nề.
“Tay hay là. . . miệng. . .” Giọng nói của Phương Hử gần như không nghe được.
“Đều muốn.” Trình Mộc Phong cúi người, hung hăng hôn đôi môi nhạt của tiểu hài tử.
Khi hai người ra khỏi phòng, đã tới giờ cơm trưa.
Đến chỗ nhà ăn, muốn nói cho Diệp Nhiên biết sau này không có chuyện gì thì đừng la hét vớ vẩn, lại không thấy y đâu.
“Diệp Nhiên trong phòng Vệ Đường chủ.” Có thủ vệ nói cho Trình Mộc Phong biết: “Vệ Đường chủ nói mấy ngày nay y sẽ không tới đây ăn cơm.”
Diệp Nhiên và Vệ Lam? Trình Mộc Phong có phần bất ngờ.
“Làm sao vậy?” Phương Hử hỏi.
“Không có gì, chỉ là con cừu nhỏ gặp lang thảo nguyên.” Trình Mộc Phong cười cười, dẫn tiểu hài tử tới bàn cơm.
Mà ở bên kia, con cừu nhỏ họ Diệp đang cầm đũa gõ bát: “Vệ Đường chủ, ta đói quá rồi, cơm xong chưa?”