Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 32 : Thiên Lang thiết kỵ dẹp loạn

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


“Ở trên đảo mấy ngày nay mà chưa ăn no?” Vệ Lam buồn cười nhìn Diệp Nhiên.



“Không phải, chẳng qua không ngon bằng thức ăn ngươi làm.” Diệp Nhiên nuốt nuốt nước miếng, nhìn cái nồi chằm chằm.



“Vậy ngươi ăn nhiều một chút.” Vệ Lam lấy đồ ăn dụ dỗ con cừu nhỏ.



“Chỉ còn một bữa.” Diệp Nhiên mím môi, có phần ủ rũ.



Trong lòng sói xám lớn vui mừng đến nở hoa, chẳng lẽ y muốn mình nấu ăn cho y cả đời?



“Ba ngày được không?” Diệp Nhiên chớp chớp mắt, ra điều kiện.



Có thể ăn thêm nhiều bữa.



“Sáng mai ta phải theo Thiếu Cung Chủ đi hải chiến.” Vệ Lam nghiêm mặt nói.



“Còn ta? Ta cũng phải đi!” Diệp Nhiên trừng to mắt.



“Không được!” Vệ Lam lắc đầu.



“Ta muốn đi!” Diệp Nhiên nóng nảy: “Một mình ở đây, ta sẽ buồn đến chết đó.”



” Nhưng ta đã quyết định cả rồi. . .” Vệ Lam ra vẻ khó xử.



“Vậy thì không sao.” Diệp Nhiên nhào tới ôm chân hắn: “Tăng cho ta một chỗ, một chỗ thôi.”



“Chuyện quân đội, đâu phải là trò đùa?” Vẻ mặt Vệ Lam nghiêm túc: “Huống hồ đã sớm sắp xếp số lượng sát thủ.”



“Ta không phải sát thủ, chỉ cần để ta đi theo là được! Quét rác cũng được.” Diệp Nhiên chưa từ bỏ ý định.



“. . . Vậy ngươi cứ đi theo ta đi, mỗi ngày chạy làm chút việc vặt vãnh.” Vệ Lam bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



Diệp Nhiên hết sức vui mừng, đầu gật lia lịa.



Sợ nhất là nhàm chán một mình!



Trên Đông Hải có vô số đảo nhỏ, phần lớn là cỏ hoang mọc thành bụi, cực kỳ hoang vắng, thuyền buôn chạy qua đó dù có thấy, cũng không muốn ngừng lại.



Nhất là mấy cái hoang đảo gần Nam Hải, truyền thuyết có hải yêu thường lui tới, bởi vậy cho dù là ban ngày, cũng không có con thuyền nào dám tới gần.



Trước hải chiến một đêm, Trình Mộc Phong và Phương Hử ăn cơm xong liền ngồi thuyền đi tới hải đảo.



“Đến lúc đánh nhau, không cho phép ngươi chạy loạn.” Trình Mộc Phong dặn dò Phương Hử.



“Phụ thân cũng nói như vậy với ta.” Phương Hử mím môi: “Ta không có ngốc.”




Nghe trong phòng có tiếng động loạt soạt, Trình Mộc Phong biết rõ tiểu hài tử còn chưa ngủ, vì thế đẩy cửa sổ phòng.



Cửa sổ cũng khóa.



“Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong đành phải tiếp tục kêu: “Mở cửa.”



Phương Tiểu Hử đem chăn che đầu lại, không nói lời nào.



Đợi một lúc, Trình Mộc Phong bất đắc dĩ, lấy chủy thủ ra, vạch dọc theo khe cửa đi vào, mượn lưỡi đao và nội lực chặt đứt khóa cửa.



“Ai cho ngươi vào?” Phương Hử nghe thấy tiếng động, xoay người ngồi dậy từ trên giường.



“Đang tốt lành, sao lại tức giận?” Trình Mộc Phong nhíu mày.



“Ngươi và phụ thân đều coi ta như tiểu hài tử!” Phương Hử tức giận trừng hắn: “Chuyện gì các ngươi cũng không nói cho ta biết! Vừa muốn đùa giỡn ta vừa dỗ ta, chuyện quan trọng cũng không nói với ta!”



“Ta không có.” Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh y.



“Ngươi có!” Phương Hử cảm thấy có phần uất ức.



Nhiều năm như vậy, cái gì bọn họ cũng không nói với mình.



Chỉ để cho mình ăn cơm ngon, ngủ ngon giấc.



Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu khó khăn, trước mặt mình chỉ cười nói tốt.



Biết là bọn họ quan tâm mình, nhưng thật sự không muốn như vậy.



Mình cũng là nam nhân, cũng muốn giúp phụ thân và Mộc Phong làm việc, cũng muốn giúp mọi người chia sẻ một chút.



“. . . Chúng ta chỉ muốn ngươi luôn hài lòng vui vẻ.” Trình Mộc Phong ngẩn người, sau đó đưa tay ôm y vào ngực: “Là ta sai, thực xin lỗi.”



Vẫn xem y là thiếu gia bốc đồng, lại quên y sẽ lớn lên.



“Ta đã mười tám tuổi rồi.” Cái mũi Phương Hử chua xót: “Ta không muốn làm tiểu hài tử.”



“Ta biết, ta đáp ứng ngươi.” Trình Mộc Phong nghiêm túc nhìn vào ánh mắt y: “Sau này có chuyện gì ta cũng nói cho ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ta sẽ cố gắng hết mức giúp ngươi, có được không?”



“Thật không?” Phương Hử không tin.



“Thật.” Trình Mộc Phong giơ tay đảm bảo.



Phương Hử khụt khà khụt khịt, ánh mắt hồng hồng mà cười.