Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 53 : Biển sâu không cản nổi tương tư

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Lúc Trình Mộc Phong thành thân, Tứ thiếu gia của Đường gia cũng tuân mệnh đặc biệt đến chúc mừng, lúc trở về, mang cho Đường Hiên một cái hộp, ánh vàng rực rỡ, còn dùng xi bao miệng lại.



“Cái gì vậy?” Đường Hiên cực kỳ buồn bực.



“Ca đâu biết, Dạ bảo chủ nói là bồi thường cho ngươi.” Đường Tứ cũng rất tò mò: “Mở ra xem.”



“Cho đệ thì sao phải cho ca xem!” Đường Hiên kiên quyết từ chối, ôm hộp vào phòng.



Cẩn thận lột hàn xi ra thì thấy trong hòm là một xấp khế đất nằm ngay ngắn chỉnh tề, còn có một phong thư.



Mở ra nhìn, là bút tích của Trình Mộc Phong.



Ngày Đường Hiên và Ngô Thanh Thủy luận võ rồi trúng ám khí, là Trình Mộc Phong phát ra.



Kế hoạch vốn muốn Đường Hiên trúng độc, sau đó Gia Cát và Đoàn Tinh có thể hợp lẽ mà ở lại Đường Môn, tìm cơ hội điều tra rõ chân tướng của sự tình, ai ngờ võ công của Đường Hiên quá cao, lại có Đường Khải và Đường Diệp giúp đỡ, lại có thể bức độc ra



Bất đắc dĩ, chỉ có tạm thời sửa lại kế hoạch.



“Đưa cho đệ mượn.” Sau khi Đường Khải nghe xong chuyện từ đầu đến cuối, sờ sờ đầu Đường Hiên: “Vân Sát Bảo cũng có nhân tâm, những khế đất này đều là Đại Thương bang gần Uy Vũ Đường, một khi những thứ này thuộc về Tô Ngọc, vậy tộc nhân của hắn cái gì cũng không chiếm được.”



“Đệ và Đại Hùng không cần dựa vào người khác!” Đường Tiểu Hiên mắt trợn trắng.



“Vậy thì cứ cho mượn là được.” Đường Khải cười nhẹ: “Vài ngày nữa thì trở về với hắn đi, cướp lại những thứ phải thuộc về hắn. Hắn muốn cầu hôn, chung quy không thể dựa vào tiêu cục nhỏ kia. Qua hai ba năm, căn cơ của Uy Vũ Đường ổn định, phụ thân nói không chừng sẽ đồng ý.”



“Cũng được. . . Đúng rồi, đại ca, cái kia. . . Gần đây có tin tức về Tam ca?” Nhìn vẻ mặt của Đường Khải, Đường Hiên có chút lo lắng hỏi.



Ngày đó, ước hẹn mười ngày ở trên núi, Đường Khải đợi tới hoàng hôn cũng không đợi được Đường Diệp.



Cũng không dám gióng trống khua chiêng phái người đi tìm, chỉ dẫn theo mấy thân tín vào núi, nhưng không thu hoạch được gì.



Mỗi một ngày qua đi, mặt ngoài Đường Khải vẫn là đại thiếu gia của Đường Môn phong quang vô hạn như cũ, tiên y nộ mã, tuổi trẻ xuất chúng.



Chỉ có Đường Hiên biết, trong lòng hắn có bao nhiêu đau khổ.



Sân trước kia Tam ca ở, bị Đường Khải hạ lệnh niêm phong hoàn toàn, cũng không cho phép ai vào.



Mỗi đêm, đại ca đều một mình vào đó, uống rượu, hoặc là ngẩn người.



Trong lòng Đường Hiên khó chịu nhưng vô kế khả thi.



“Có nhớ trước đây chúng ta cùng chơi trốn tìm không?” Đường Khải cười khổ: “Chỉ cần Tiểu Diệp thật tình muốn tránh, chúng ta ai cũng không có cách nào tìm được y.”



“Nói không chừng ngày đó Tam ca có chuyện làm chậm trễ.” Đường Hiên ăn nói vụng về an ủi: “Ca không phải nói sao, hai ba năm sau trầm mộng trên người Tam ca mới độc phát, cho nên cái kia. . . ca đừng lo lắng nữa.”
Tô Ngọc cũng không khuyên y, chỉ ôm y vào trong ngực.



Trong vòng nửa năm nay, mình liều mạng tích góp gia nghiệp, chẳng qua muốn tương lai mình và y có thể ít rào cản một chút.



Không phải không phiền, nhưng cam tâm tình nguyện.



“Lần này ở nhà lâu hơn mấy ngày đi.” Tô Ngọc ôm y: “Ở hết năm rồi về, có được không?”



“Được.” Đường Hiên gật đầu: “Ta trở về Thiểm Trung với ngươi.”



“Về làm gì?” Tô Ngọc nhíu mày.



“Cướp lại những thứ thuộc về ngươi! Đường Hiên lấy ra xấp khế đất kia từ trong lồng ngực.



“Vân Sát Bảo?” Tô Ngọc lấy qua, lật xem một tờ.



“Coi như là mượn, tương lai chúng ta trả lại! Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Chúng ta đi cướp lại gia nghiệp của ngươi trước.”



“Không cần. ” Tô Ngọc lắc đầu, ôm Đường Hiên để lên chân mình, nghiêm túc nói: “Ta biết bọn người Dạ bảo chủ là người tốt, nhưng chúng ta không cần.”



“Nhưng. . .”



“Thứ của phụ thân, ta muốn dựa vào chính mình cướp về.” Tô Ngọc cắt ngang lời y, cúi đầu hôn nhẹ trán của y: “Ta cái gì cũng nghe theo ngươi, nhưng cái này, ngươi nghe ta, có được không?”



“Nhưng. . .” Đường Hiên mím môi.



Nhưng cứ để như thế, ngươi chừng nào mới có thể tới nhà của ta cầu hôn. . .



Tiểu Hử đã thành thân, mình lớn hơn y một tuổi đó.



“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc vỗ vỗ y: “Có được không?”



“. . .Được.” Đường Hiên rầu rĩ đáp ứng.



Thôi, vậy mình chờ hai năm là được.



Dù sao thành thân hay không thành thân, mình và hắn cái gì cũng đã làm qua. . . cũng không có gì khác biệt.



Ưm. . .vì cái gì mà nghĩ tới chuyện này?!



Đường Hiên đỏ mặt, mình quả nhiên là kẻ lưu manh!