Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 54 : Vỗ tay thề nguyền lập ước định

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Buổi tối lúc đi ngủ, Đường Tiểu Hiên ôm Tô Ngọc với vẻ mặt không vui.



Không có bụng! Sau này mình lấy gì cọ?



Tô Ngọc cười lắc đầu, nâng cằm y lên hôn.



Thì ra lúc ở nhà, sống rảnh rỗi, an nhàn sung sướng thì cảm thấy gầy hình như là chuyện không có khả năng.



Hiện tại mới biết được, nếu hạ quyết tâm, vậy cái gì cũng có thể.



Mình của một năm trước, nằm mơ đều không nghĩ đến, Tiểu Hiên sẽ ngoan ngoãn nép vào ngực mình như vậy, lại càng không nghĩ tới, mình lại có thể dựa vào cố gắng để có nhiều gia nghiệp như vậy.



Hai năm, tối đa là hai năm, mình sẽ để phân hiệu ở gần Uy Vũ Đường, khi đó, muốn cướp gia nghiệp của phụ thân về, cũng không là việc gì khó.



Sau khi đoạt lại gia nghiệp, chuyện mình làm đầu tiên là đến Đường Môn cầu hôn, sau đó, ở bên cạnh Tiểu Hiên cả đời.



“Ngươi muốn ta không?” Đường Hiên hỏi hắn.



“Ngươi nói xem?” Tô Ngọc cười, cúi người hôn khóe môi của y.



Đường Tiểu Hiên ở trên giường như mèo nhỏ, vừa ngoan ngoãn vừa nguy hiểm.



Hậu quả của nửa năm không gặp mặt là Tiểu Hiên mãi đến giữa trưa hôm sau mới rời khỏi giường.



Mặc quần áo tử tế, đi bộ chung quanh, tìm thế nào cũng không thấy Đại Hùng.



“Tô Ngọc đâu?” Đường Hiên giữ chặt người hạ nhân hỏi.



“Ở nhà kho kiểm kê.” Hạ nhân chỉ chỉ bên phải: “Hành lang gấp khúc là đến.”



Đường Tiểu Hiên đi tới một mạch, chỉ thấy góc khuất nhất trong viện bụi đất tung bay.



Cau mày vào, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Ngọc đang chỉ huy người làm di chuyển đồ.



“Tiểu Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Tô Ngọc khẩn trương dẫn y ra khỏi sân: “Bẩn như vậy, mau trở về.”



“Ngươi làm gì ở bên trong?” Đường Hiên đưa tay lau mặt cho hắn: “Mặt đầy bụi.”



“Kiểm kê, tháng sau chúng ta khai trương tằm trang, hàng hóa còn chưa giao.” Tô Ngọc cười cười: “Trở về ăn điểm tâm đi, phía bên ta xong việc liền đến tìm ngươi.”



“Ta giúp ngươi.” Đường Hiên vén tay áo.



“Ngươi?” Tô Ngọc bật cười: “Đừng quậy.”



“Ta không quậy, ta muốn giúp ngươi.” Đường Hiên trừng mắt: “Nhanh lên, nhanh lên!”



“. . .” Tô Ngọc bất đắc dĩ, đành phải dẫn y vào sân.



“Ta phải làm gì?” Đường Hiên mở miệng đã bị bụi đất làm sặc, liên tục ho khan.



“. . . Giúp ta kiểm tra số hộp tằm bên kia được không? Buổi sáng bị người làm để loạn.” Tô Ngọc tìm công việc nhẹ nhàng nhất cho y.




“Quỳ lâu cũng không chứng minh được gì.” Tô Ngọc không né chút nào ánh mắt của Đường Ngạo Thiên: “Ta lấy Tiểu Hiên như lấy báu vật, đương nhiên sẽ cố gắng cho y cuộc sống tốt nhất, quỳ ở đó không bằng dùng thời gian kia làm chút chuyện có ích.”



Ưm. . . Là như thế này sao?



Trong lòng Đường Tiểu Hiên thư thái. . . Đại Hùng nói chuyện cực kỳ có đạo lý!



“Nói dối.” Đường Ngạo Thiên cười lạnh.



“Cho ta hai năm.” Tô Ngọc mở miệng nói: “Hai năm sau, ta sẽ mang ngọc san hô đến đây cầu hôn, như thế nào?”



Ngọc san hô là tín vật của thương bang Tây Nam, chỉ có thủ phủ ở Tây Nam mới có tư cách có được.



“Ngươi?” Rốt cục Đường Ngạo Thiên cũng cẩn thận đánh giá vẻ mặt kiên định của người tuổi trẻ trước mắt một phen.



Mặc áo bào bình thường, ngũ quan cũng không thể nói là anh tuấn, ném vào trong đống người, tìm cũng tìm không thấy, thật không biết Tiểu Hiên nhìn trúng hắn chỗ nào.



Duy nhất không bình thường là ánh mắt của hắn.



Đen lay láy, trong suốt sạch sẽ hơn so với người bình thường.



“Xin Đường chưởng môn thành toàn.” Tô Ngọc quỳ trên mặt đất, lặp lại một lần nữa: “Cho ta hai năm.”



“Được, ta đáp ứng ngươi.” Đường Ngạo Thiên rốt cục cũng buông lỏng: “Hai năm sau, nếu lấy không được ngọc san hô thì không cho phép gặp Tiểu Hiên, như thế nào?”



“Được.” Ánh mắt Tô Ngọc kiên quyết, vỗ tay thề nguyền với Đường Ngạo Thiên.



Ra ngoài thì thấy ánh mắt hồng hồng của Đường Hiên đang nhìn mình.



“Sao ngươi lại tới đây?” Tô Ngọc hơi hơi kinh ngạc, không phải ngủ trong phòng sao?



“Đại Hùng.” Đường Hiên ôm lấy Tô Ngọc: “Nếu ngươi không làm được thủ phủ thì làm sao bây giờ? Hu hu hu. . . Sao ngươi có thể đồng ý bậy với phụ thân?”



“Khụ khụ.” Trong nhà truyền ra tiếng ho khan bất mãn của Đường Ngạo Thiên.



“Không sao đâu.” Tô Ngọc cười cười, nhéo cái mũi nhỏ của y: “Ta tin ta làm được.”



“Nhưng. . .”



“Vào xem Đường chưởng môn đi.” Tô Ngọc cắt ngang lời y: “Ngoan, ta về phòng chờ ngươi.”



“Ừm.” Đường Hiên ngoan ngoãn gật đầu rồi vào thư phòng.



Tô Ngọc trở về phòng, cầm giấy bút viết ra kế hoạch tương lai.



Tiểu Hiên không cần gia thế của mình, nhưng mình cần, dù như thế nào, từ đầu đến cuối y là thiếu gia Đường Môn, chung quy không thể vì mình mà bị người ta chế nhạo, muốn thành thân với y, thế nào cũng phải xứng với y mới được.



Vậy. . . ngày mai liền trở về, hai năm không lâu lắm, lãng phí thì không được, cũng không dám lãng phí.



Nhưng không biết lần này Đường chưởng môn có thể để Tiểu Hiên trở về với mình không.