Bạn Trai Cũ

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:12 19/04/20


Từ Việt nhận được một tấm bưu thiếp từ Nigeria gửi tới.



Mặt trước là một bức ảnh, chụp một đàn linh dương đang chạy như bay trên đồng cỏ. Ảnh chụp vô cùng đúng lúc, phô bày được hết dáng vẻ sinh động của linh dương, trong bụi cỏ gần đó có một giọt sương sắp rơi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mặt sau không ghi tên người nhận cũng không có ký tên, chỉ qua loa viết một câu: "Hết thảy bình an, đừng lo lắng."



Cứ như người viết sắp sửa theo đuổi một cuộc hẹn hò tuyệt diệu, nên qua loa vội vàng mà viết ra.



Từ Việt hôm nay cũng có một cuộc hẹn. Mấy năm trước anh đã nói thật với gia đình, nhưng cũng không thể ngăn cản cha mẹ nhiệt tình mai mối, chẳng qua đối tượng từ nữ chuyển thành nam mà thôi. Đối tượng lần này là giáo viên trung học, tính tình tốt, nghề nghiệp cũng tốt, nghe nói tướng mạo cũng ít ai bằng.



Từ Việt kỳ thật không mấy hứng thú, nhưng lại không muốn thất lễ, buổi chiều vẫn cứ tan sở về sớm, dự định thay quần áo rồi đi đến chỗ hẹn. Anh cầm cái bưu thiếp nọ đi vào thang máy, ấn số "11". Anh ở nhà số 1102, căn hộ hai phòng ngủ, để trả hết tiền vay vẫn cần hai mươi năm nữa.



Cửa phòng dùng mật mã để khóa, Từ Việt thuần thục bấm một dãy số, cửa mở, anh cúi đầu nhìn thấy trước cửa có một đôi giày nam xa lạ. Màu nâu nhạt, mũi nhọn, so với giày anh nhỏ hơn khoảng nửa số.



Từ Việt lặng người một chốc, cầm lấy đôi giày nọ đặt lên kệ giày, sau đó đi vào phòng khách.



Trên sô pha trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi.



Người đàn ông đó vô cùng trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Hắn hai chân vắt chéo, ánh mắt như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, càn rỡ dừng ở trên người Từ Việt.



"A Việt," hắn nói, "Đã lâu không gặp."



Từ Việt nhìn hắn, cũng không cảm thấy giống như tiểu thuyết miêu tả nào là thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, anh chỉ bình tĩnh nói: "Ừm, chào cậu, Sở Dật."



Như vô số lần trong giấc mộng, Sở Dật cười với anh.



Từ Việt liền hỏi: "Về lúc nào vậy?"



Sở Dật không chút khách khí, tự rót nước cho mình, bằng cái ly sứ màu trắng của anh, nói: "Hai ngày trước trở về, về nhà cũ một chuyến, sau đó liền tới tìm anh."



"Cậu vào bằng cách nào?"



Sở Dật cười hì hì: "Mật mã là sinh nhật em, chẳng lẽ em lại không vào được?"



Đôi mắt đen của hắn nhìn Từ Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, nói: "A Việt, em rất nhớ anh."



Đó là thủ đoạn quen thuộc hắn thường dùng để tán tỉnh, Từ Việt đương nhiên sẽ không coi là thật. Anh nhìn nhìn bưu thiếp trong tay, hỏi: "Cậu không phải đang theo đuổi một nhiếp ảnh gia tự do tới tận Phi Châu sao? Người đó đâu rồi?"



"Nhiếp ảnh gia tự do? Ai?" Sở Dật suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, "À, anh nói Ellen? Bọn em chia tay đã bao nhiêu năm, em đến mặt anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa."



Từ Việt đem tấm bưu thiếp kia đưa cho hắn. "Cái này hẳn là tác phẩm của vị kia bạn trai cũ của cậu nhỉ? Một tháng trước mới từ Lagos gửi tới."



Sở Dật nhìn nhìn con dấu bưu điện, mặt không đổi sắc nói, "Là chuyện một tháng trước."



Giọng điệu cứ như là đã qua một trăm năm.



Từ Việt đành phải nói: "Cũng phải, thời gian này cũng đủ cho cậu thay lòng đổi dạ một trăm lần."



Sở Dật cười ha hả. Hắn cười xong mới từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê đi đến trước mặt Từ Việt. Hắn chỉ hơi thấp hơn Từ Việt một chút, hai người đối diện, Từ Việt vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mày đen nhánh của hắn. Trước đây, lúc bọn họ thân mật, Từ Việt rất thích hôn lên đôi lông mày ấy, khiến chỗ ấy ửng đỏ lên.



Sở Dật hai tay choàng qua vai Từ Việt, hơi thở ấm áp phả qua hai má anh, hỏi: "A Việt, anh có nhớ em không?"
Sở Dật không chút khiêm tốn, cong khóe miệng nói: "Em."



Từ Việt dừng tay lại, đóng vòi nước, như trước xuyên qua gương nhìn hắn.



Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương.



Từ Việt đột nhiên thấy kinh ngạc, bọn họ thật sự đã xa nhau nhiều năm như vậy, lâu đến đủ để cảnh còn người mất. Hắn hỏi Sở Dật: "Vì sao lại trở về?"



"A Việt," Sở Dật dùng giọng điệu dịu dàng gọi anh, thanh âm kia như đến từ một giấc mộng xa xăm, "Em vì anh nên mới trở về."



Từ Việt mới vừa rửa tay vẫn còn ướt, Sở Dật đi tới, cầm đôi tay còn hơi ướt của anh, nói: "Anh không biết, em về đây gặp anh một lần có bao nhiêu không dễ dàng đâu."



Từ Việt nói: "Cũng phải, tôi nghe nói Nigeria đang có chiến tranh, nói vậy cậu ở chỗ giao thông khó khăn sao, đến một chiếc vé máy bay về nước cũng không mua được."



Sở Dật khẽ cười: "Đâu chỉ có vậy......"



Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dựa đầu vào, chóp mũi chạm vào tóc mai của Từ Việt, hít một hơi thật sâu.



Chuyện này so với một nụ hôn còn triền miên hơn.



Từ Việt cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo cứng rắn đến chết lặng giờ khắc này đang chia năm xẻ bảy.



Bên ngoài lối đi truyền đến tiếng bước chân, hai người đang sa vào ôn nhu chợt bừng tỉnh. Từ Việt vội vã muốn đi ra ngoài, lại bị Sở Dật một hơi kéo vào gian phòng cạnh đó. Lần này là sức lực Sở Dật chiếm thượng phong, hoặc là do Từ Việt vẫn chưa nghiêm túc chống cự.



Tiến vào gian phòng nọ, Sở Dật liền nhanh chóng khóa cửa lại.



Không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi khói cùng mùi khai của nước tiểu, hòa vào nhau thành một loại mùi khó chịu. Từ Việt nhíu mày, hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"



"Chứng minh một chút, ai mới là người thích hợp với anh." Sở Dật vội vàng mà hôn, đôi môi ấm áp ướt át.



Từ Việt hạ giọng nói: "Cậu điên rồi? Nơi này là nhà hàng Tây!"



Anh hiển nhiên đánh giá cao hắn rồi, Sở Dật căn bản không có cái gọi là hổ thẹn.



Trong phòng vệ sinh, Từ Việt dựa vào tường, từng luồng khoái cảm chạy dọc sống lưng. Ngón tay luồng vào tóc người nọ, không thể không kêu tên hắn: "Sở Dật......"



Dường như anh bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Biết Sở Dật lại một lần nghiệm chứng mị lực của mình. Anh đương nhiên cũng có thể ở bên người khác. Hôn, ôm ấp, làm tình, hoặc khóc hoặc cười, nhưng sẽ không còn một ai giống Sở Dật như vậy, khiến anh run rẩy đến tận linh hồn.



Chỉ vì thân thể này, anh không thể rời xa hắn.



Từ Việt ở trong lốc xoáy nọ càng lún càng sâu, Sở Dật cảm giác được nhịp đập của anh, hơi nhích ra phía sau một chút, ngồi dậy hôn lên môi Từ Việt.



Từ Việt lập tức nếm được mùi vị của chính mình. Anh giữ chặt gáy Sở Dật, hôn lên môi hắn.



Sở Dật ở giữa môi răng thở hổn hển, có chút đắc ý nói: "Anh vẫn còn yêu em."



Từ Việt lung lay, nghe thấy hắn nói: "A Việt, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.