Bạn Trai Cũ
Chương 2 :
Ngày đăng: 02:12 19/04/20
Mấy phút sau, Từ Việt mặt không cảm xúc trở lại chỗ ngồi. Sở Dật trở về trễ hơn anh một chút, khuôn mặt xuân phong đắc ý, bước đi như bay.
Thầy Tống hỏi: "Sao lại đi lâu thế?"
Từ Việt định nói dối cho qua, Sở Dật đã chen vào: "Thân thể A Việt không khỏe, tôi giúp anh ấy một chút chuyện."
Hắn nháy mắt với Từ Việt mấy cái, hỏi: "Đúng không A Việt?"
Từ Việt không trả lời, chỉ nói với thầy Tống: "Hiện tại không còn sớm, để tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu, tôi có lái xe đến đây."
Từ Việt thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."
Không nói tại sao lại xin lỗi, thầy Tống cũng không hỏi, chỉ thiện chí mà mỉm cười, "Có thời gian sẽ liên lạc lại."
Đây là lý do thường dùng khi đi xem mắt mà thấy không hợp nhãn. Từ Việt ở cửa nhà hàng tạm biệt y, thầy Tống vừa đi, Sở Dật một tay gác lên vai anh, hỏi: "Anh nghĩ xem, cậu ta không phải là nhìn thấy gian tình của chúng ta rồi chứ?"
Ánh mắt Từ Việt càng lạnh hơn.
Sở Dật vội vã sửa chữa: "À nhầm, chúng ta bây giờ quang minh chính đại là một đôi, không thể dùng từ đó được."
"Ai cùng cậu quang minh chính đại? Tôi còn chưa đồng ý quay lại với cậu."
"Hiện tại không đồng ý, sớm muộn cũng sẽ đồng ý thôi."
Sở Dật khẽ cười nhìn anh, trước sau đều là thái độ quyết chí tiến lên. Như rất nhiều năm trước, lúc hắn vì cùng người khác cá cược mà theo đuổi anh, trên đường về nhà chặn đường anh, ngang ngược nói: "Từ Việt, tôi để ý anh."
Từ Việt lúc đó xem hắn như một chuyện cười.
Sau đó mới phát hiện, mình mới chính là cái chuyện cười đó.
Từ Việt xuống hầm lấy xe, Sở Dật bám theo sát gót, cửa xe vừa mở ra liền nhanh chóng ngồi vào, sợ lại bị anh đuổi xuống.
Từ Việt lần này không đuổi nữa, một mạch chạy về nhà. Vừa vào nhà, Sở Dật liền ngồi ngay xuống ghế sô pha, gác chân lên kêu đau.
Từ Việt nhìn hắn một chút, hỏi: "Sao vậy?"
"Lúc đi tìm anh đi bộ khá lâu, chân tróc da hết rồi."
Hắn không mang tất, Từ Việt từ xa nhìn sang, gót chân thật sự phồng lên. Là thiếu gia được nuông chiều từ bé, lúc trước làm tình kịch liệt chút thôi, cũng sẽ lưu lại dấu vết xanh tím trên người hắn.
Từ Việt nhớ tới hộp thuốc trong nhà, tìm một lúc, mới từ ngăn kéo trong phòng ngủ tìm ra. Anh cầm thuốc ra ngoài quăng cho Sở Dật.
Sở Dật không đón lấy, chỉ nói: "Em không bôi tới."
Từ Việt đứng giữa phòng khách trợn mắt nhìn hắn.
Sở Dật sung sướng khẽ hát, dứt khoát mở TV lên xem. Từ Việt đứng trơ như đá một lúc, cuối cùng vẫn đi tới sô pha ngồi xuống, thoa thuốc lên chân hắn.
Thoa được một nửa, điện thoại di động Từ Việt vang lên, là tin nhắn của thầy Tống. Buổi tối này là anh nợ y, thầy Tống vô cùng có đạo đức, gửi tin nhắn cảm ơn anh, nhân đó hẹn anh chủ nhật cùng đi xem triển lãm tranh.
Từ Việt đọc tin nhắn xong chưa hề trả lời, tiếp tục thoa thuốc cho Sở Dật.
Nhưng Sở Dật lại giật lấy điện thoại di động của anh. Điện thoại di động cài mật khẩu, hắn không chút suy nghĩ, nhập vào một dãy số, điện thoại quả nhiên mở ra. Sở Dật nhướng mày nhìn Từ Việt, cười: "Nhà anh nếu có trộm thì nguy, đến mật mã thẻ ngân hàng cũng là sinh nhật em."
Từ Việt bị hắn đoán trúng tim đen, cảm thấy thảm hại vì tâm sự bị bóc trần. Anh bỏ chân Sở Dật xuống, nói: "Thuốc thoa xong rồi."
Sở Dật "à" một tiếng, ngón tay thoăn thoắt thay anh trả lời tin nhắn của thầy Tống, nói: "Triển lãm tranh hôm chủ nhật em giúp anh từ chối, không sao chứ? Dù sao anh với cậu ta cũng không có khả năng phát triển tình cảm, bởi vì..."
Chân hắn vắt qua cánh tay Từ Việt, chạm đến chỗ tim anh, chậm rãi đạp hai cái, nói: "Tim của anh ở chỗ em rồi."
Trái tim "thuộc về hắn" của Từ Việt run rẩy đau đớn một lúc. Anh đứng dậy: "Tôi đi ngủ."
Nhà hắn tổng cộng có hai phòng, một phòng ngủ một phòng khách, Sở Dật dĩ nhiên bám gót đi vào. Từ Việt chặn hắn ở cửa, ôm chăn mền đưa cho hắn, nói: "Cậu ngủ ngoài sô pha."
"Cái gì?" Sở Dật kinh ngạc, "Anh đùa à? Anh để em ngủ trên sô pha?"
"Không muốn ngủ thì thuê khách sạn, quẹt thẻ hay tiền mặt đều được."
"A Việt, ban nãy lúc rửa tay..."
"Sao vậy? Cậu muốn dùng việc kia làm phí qua đêm?"
Sở Dật im lặng một lúc, cũng có lúc nghẹn lời.
Xe Sở Dật mặc dù là xe thể thao, trong giờ cao điểm lúc tan tầm cũng chỉ có thể chậm rì rì tiến về phía trước, chờ đến khi đến được nhà hàng, trời đã tối mịt. Sở Dật chọn nhà hàng tương đối tốt, bản thân hắn lại trò chuyện vui vẻ, bữa cơm này thật giống như đang hẹn hò.
Cơm nước xong Sở Dật không lái xe về nhà, mà đi đến rạp chiếu phim gần đó.
Từ Việt không biết bao nhiêu năm rồi không xem phim, cau mày nói: "Đây là cách bình thường cậu hay dùng để theo đuổi người khác?"
"Không đâu," Sở Dật nháy mắt, nửa đùa nửa thật nói, "Em bình thường chỉ nói một câu, ngoắc một ngón tay là được."
Nói xong lôi kéo Từ Việt đi mua vé xem phim. "Tốt nhất là xem phim mới của Lâm đ*o diễn, em thích kết cục, lúc hai nhân vật chính đứng nhìn nhau."
"Cậu xem phim này rồi sao?"
"Có đoạn giới thiệu mà."
Kết quả, Từ Việt tìm khắp các tờ quảng cáo cũng không tìm được đại danh của vị Lâm đ*o diễn kia, Sở Dật cũng cầm lên lật qua lật lại, nói: "Đại khái là em nhớ nhầm, phim đó còn chưa chiếu đâu."
Cuối cùng hai người tùy ý chọn xem một bộ phim tình cảm. Nội dung phim không có gì mới lạ, cùng lắm chỉ là tình đến tình đi, nội dung cẩu huyết, Từ Việt xem đến buồn ngủ, Sở Dật khoa trương hơn, trực tiếp dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Lúc phim hết đã hơn mười giờ, Sở Dật cuối cùng cũng xem như không nghĩ ra trò nào mới để hành hạ người, một mạch lái xe về nhà. Sau chuyện tối hôm qua, hắn lại càng càn rỡ, về đến nhà liền phóng lên giường lớn trong phòng ngủ.
Từ Việt muốn ngăn lại, rốt cục lại không cản nữa.
Đúng như Sở Dật nói, chỉ cần có lần thứ nhất, về sau khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Tuy nhiên anh vẫn giữ vững lập trường: "Có thể lên giường, cái khác không bàn đến nữa."
"Cũng được," Sở Dật rất đắc ý, cuốn lấy chăn mền trên giường lăn một vòng, "Cái gọi là tình yêu, không phải từ đó mà ra sao?"
Nói xong lại chớp chớp mắt nhìn Từ Việt.
Từ Việt giả vờ không hiểu ý hắn, tắm xong tắt đèn đi ngủ. Sở Dật dù không biết xấu hổ cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm đi rửa mặt rồi trở về nằm bên cạnh Từ Việt.
Ngủ đến nửa đêm, Từ Việt nghe thấy người bên cạnh hét to một tiếng: "A Việt ——"
Giọng nói nghe đến não lòng.
Từ Việt giật mình tỉnh dậy, mở đèn xem thử, thấy Sở Dật ngủ mơ mơ màng màng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Anh vội vã lay hắn tỉnh dậy.
Sở Dật mơ màng mở mắt ra, một lúc sau mới nhận ra Từ Việt, khóe miệng cong lên, vẻ mặt không phải khóc cũng chẳng giống cười.
"A Việt..." Giọng hắn nghẹn lại, vừa nói vừa chui vào lòng Từ Việt.
Từ Việt chưa từng thấy hắn như vậy, nhất thời không nỡ đẩy người ra. Tay phải đưa lên, cuối cùng đặt lên lưng Sở Dật, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Sở Dật im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: "Em mơ một giấc mơ."
"Mơ thấy cái gì?"
"Lúc em từ Châu Phi trở về, trên máy bay gặp một tiểu minh tinh, là cái cậu Trần Duệ kia. Cậu ta quấn quýt lấy em không buông, em thấy dáng dấp cậu ta không tệ, có cùng cậu ta cũng được."
Từ Việt bình thản "ừm" một tiếng, cảm thấy chuyện này mới đúng là chuyện Sở Dật sẽ làm.
"Có điều cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, không được hai tháng em đã chia tay cậu ta. Sau đó đến ngày 25 tháng 12, chính là ngày Giáng Sinh, không biết tên ngu ngốc nào nghĩ ra chuyện họp lớp, đúng lúc em rảnh rỗi không có chuyện gì, bèn chạy đến tham gia náo nhiệt. Sau đó, trong ngày họp lớp, em gặp lại anh." Sở Dật thanh âm buồn bã, nói tiếp, "Nhiều năm như vậy không gặp, dáng vẻ của anh một chút cũng không thay đổi, em đến gần anh, anh cũng không thèm để ý đến em."
Từ Việt âm thầm nói: Đáng đời.
Trong lòng ngược lại có chút khâm phục chính mình trong giấc mộng kia.
Sở Dật nói tiếp: "Tối hôm đó em uống nhiều rượu, tàn cuộc, đã say đến ngã trái ngã phải. Lúc em tới ven được gọi taxi, trước mặt có một chiếc xe..."
Nói đến đoạn này, Sở Dật chửi tục một câu, nói, "Thằng Trần Duệ đó không biết nổi cơn điên gì, lại muốn tông chết em, đèn xe mở sáng choang, lao về phía em."
Từ Việt căng thẳng, vội hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Sở Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn Từ Việt đăm đăm, vẻ mặt khó có thể diễn tả được, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại cười rộ lên, "Sau đó em tỉnh lại."
Từ Việt chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sống lưng cứng ngắc của Sở Dật, "Chỉ là mơ thôi, ngủ tiếp đi."
Sở Dật nói, "Ừ."
Từ Việt đưa tay tắt đèn.
Đèn tắt hồi lâu, Sở Dật mới từ trong bóng tối lạnh lẽo, thấp giọng lẩm bẩm, "Đúng vậy, chỉ là mơ thôi."
----
Đạo diễn Lâm, chắc là Lâm Gia Duệ của bộ "Cựu Mộng". Bộ này cũng ngược không kém.