Bạn Trai Cũ

Chương 10 :

Ngày đăng: 02:12 19/04/20


Từ Việt đội mưa đưa Sở Dật vào bệnh viện.



Không lâu sau, Sở Ngộ cũng gọi điện tới hỏi thăm tông tích em trai. Từ Việt biết không gạt được, liền nói địa chỉ cho anh.



Sở Ngộ đến rất nhanh, lúc đến bệnh viện, Sở Dật còn đang trong phòng cấp cứu chưa ra. Áo khoác trên người anh bị mưa xối ướt một nửa, anh cũng không cởi, cứ như vậy đứng trước cửa phòng cấp cứu đi qua đi lại.



Từ Việt bình tĩnh hơn anh một chút, ngồi ở ghế ngoài hành lang, hỏi: "Cậu ấy sao lại thế này?"



"Bỏ trốn." Sở Ngộ sắc mặt tái xanh, nói: "Phái hai người cũng không trông chừng được nó."



"Gia đình anh sắp xếp chuyện cậu ấy như thế nào?"



"Còn có thể thế nào? Đánh một trận? Hay là giết? Coi như tôi cam lòng, ba mẹ tôi cũng không nỡ. Dù sao cũng là con ruột, vì vậy, chỉ có thể nhốt lại trước."



"Tóc cậu ấy xảy ra chuyện gì?"



Sở Ngộ ngừng một chút, mới nói tiếp: "Tôi tìm một bác sĩ giỏi, muốn kiểm tra thân thể cho nó, kết quả bác sĩ còn chưa tới, nó đã trốn mất."



Anh nói xong, đi tới bên cạnh Từ Việt ngồi xuống, "Tôi đoán, nó nhất định sẽ tới tìm cậu."



"Chuyện xảy ra... Anh đã nghe cậu ấy kể rồi?"



Sở Ngộ gật đầu, từ trong cổ họng thốt ra hai chữ: "Hoang đường."



Nhưng có thể thế nào?



Đúng như anh nói, đã mất đi một Sở Dật, lẽ nào lại đem người trước mắt giết đi? Hay là kết cục sẽ đúng như kế hoạch của Sở Dật, hắn thay thế thân phận của "chính mình", ở lại thế giới này?



Mà bọn họ, những người biết sự thật, chỉ có thể thay hắn giữ bí mật, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.



Sở Ngộ liên tục gọi mấy cú điện thoại, trong lúc đó, Sở Dật được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, lại bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Người bác sĩ Sở Ngộ quen biết cũng tới, suốt đêm làm kiểm tra thân thể cho Sở Dật.



Lúc có kết quả xét nghiệm, sắc trời đã dần chuyển sáng.



Sở Dật vẫn mê man không tỉnh. Hắn mặc bộ quần áo bệnh nhân khá rộng, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, trông gầy ốm vô cùng.



Từ Việt xoa xoa tóc hắn, hỏi: "Cái này là em cố ý nhuộm, đúng không?"



Lại tự nhủ: "Nhất định là vậy rồi."



Từ Việt một đêm không ngủ, sau khi trời sáng mới tựa vào góc giường chợp mắt một chút. Thế nhưng không lâu sau đã bị người lay tỉnh. Sở Ngộ cầm báo cáo trong tay, sắc mặt nghiêm nghị chưa từng có, không tiếng động mà chỉ chỉ ngoài cửa.



Từ Việt tâm trạng chùng xuống. Anh liếc nhìn Sở Dật vẫn còn ngủ say, theo Sở Ngộ ra khỏi phòng bệnh.



Bác sĩ điều trị cho Sở Dật đã đứng ngoài cửa chờ.



Sở Ngộ hắng giọng một cái, Từ Việt phát hiện cổ họng anh nghẹn lại. Anh nói: "Bác sĩ Triệu, phiền anh giải thích lại một lần."



Vị bác sĩ nọ nói: "Như trong báo cáo viết, các bộ phận cơ thể của cậu Sở đều ở trạng thái suy kiệt, hơn nữa còn lão hóa rất nhanh. Nói cách khác, hiện tại trạng thái cậu ấy giống như một người ở tuổi xế chiều, nếu không được điều trị đúng cách, rất có thể sẽ có chuyển biến xấu."



Đây là... có ý gì?



Từ Việt nhất thời khó có thể tiêu hóa, mà Sở Ngộ đã trấn định lại, hỏi: "Nguyên nhân do đâu?"



"Nếu như chuyện của cậu Sở là thật, vậy có thể, đây là tác dụng phụ của thí nghiệm."



Muốn thay đổi quá khứ, tất nhiên phải trả giá.



Trái tim Từ Việt run lên, không khỏi nhìn về phía phòng bệnh.



Cửa phòng đóng chặt, không nhìn thấy Sở Dật nằm bên trong.



Mà Sở Ngộ cũng hành động y như vậy. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa kia một chút, đột nhiên hỏi: "Cậu nghĩ, Sở Dật có biết tác dụng phụ này hay không?"



Từ Việt không trả lời.



Anh đẩy cửa phòng đi vào.



Sở Dật không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang tựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ Việt lấy áo khoác khoác lên người hắn, hỏi: "Lạnh không?"



Sở Dật lắc đầu, "Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, không biết có thể có tuyết rơi không?"



"Lập xuân cũng qua rồi, còn rơi cái gì nữa?"



"Mùa xuân cũng có tuyết mà." Sở Dật nhìn ra cửa sổ nói, "Em muốn ngắm tuyết."



Lúc hắn nói chuyện, một mực không quay đầu lại.



Mái đầu bạc trắng cũng như tuyết, khẽ lay động.



Từ Việt chợt cảm thấy lòng chua xót.



Anh điều chỉnh tâm trạng một lúc, hỏi: "Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"



Sở Dật rốt cục cũng quay đầu lại. Trên mặt hắn vẫn còn vẻ tiều tụy, hắn nở nụ cười, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy cửa phòng bệnh "rầm" một tiếng bị đẩy ra. Sở Ngộ nhanh chân đi vào, đứng trước mặt Sở Dật, không nói lời nào giơ tay tát hắn một cái.



Sở Dật không né không tránh, cái tát này mạnh mẽ đánh vào mặt hắn. Hắn nước da trắng, lại yếu ớt, một bên gò má lập tức hiện ra mấy vệt đỏ tươi.
"Đó là cuốn sách anh hay đọc nhất, những lúc đi công tác. Em không phải nói buồn chán sao?"



Sở Dật mặt mày đau khổ nói: "Thà em xem TV còn hơn."



Từ Việt nói: "Tùy em."



Chính anh cũng giở một quyển sách ra đọc.



Sở Dật không thể làm gì khác hơn, đành phải vờ vịt lật qua lật lại. Thế nhưng hắn không hề đọc, chỉ thỉnh thoảng dừng lại nhìn Từ Việt đọc sách, rồi bám dính lấy anh tán gẫu vài câu.



Sở Dật lơ đãng nhìn nhìn một chút, không biết lật tới trang nào, đột nhiên "a" một tiếng, kêu lên: "A Việt."



Từ Việt ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"



Trong tay Sở Dật là một tấm ảnh.



Là tấm ảnh đã từng bị ai đó xé nát, rồi tỉ mỉ dán lại. Thời gian vô tình, viền ảnh đã ố vàng từ lâu, nhưng người trong ảnh kia, vẫn đẹp đẽ như trước.



Sở Dật khóe mắt rưng rưng, hỏi: "Sao nó lại ở đây?"



"Ừm," Từ Việt hắng giọng, "Dùng làm cái đánh dấu trang."



Dòng chữ viết dưới góc phải vẫn chưa phai màu, Sở Dật dùng ngón tay vuốt nhẹ một lúc, mới hỏi: "Có thể cho em tấm ảnh này không?"



"Không phải đã nói cho em sao?"



Từ Việt nói xong, lại cúi đầu đọc sách.



Sở Dật cẩn thận bỏ tấm hình vào trong túi áo mình.



Hắn cả ngày nay tâm trạng rất vui vẻ. Đáng ra, đến chiều thế nào cũng phải ngủ một giấc, nhưng hôm nay dường như tinh thần không tệ, đọc sách với Từ Việt hết một buổi trưa, đến xế chiều mới nhìn ra cửa sổ, nói: "A Việt, chúng ta đi dạo một chút đi."



Từ Việt nhìn ra cửa sổ, sắc trời u ám, giống như sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.



"Sắp mưa rồi."



"Không sao đâu, đi hóng gió một chút rồi trở lại ngay. Em đã mấy ngày không được ra ngoài rồi."



Từ Việt không lay chuyển được Sở Dật, đành lấy áo khoác mặc cho hắn, rồi ôm hắn lên xe lăn.



Sở Dật ngồi xe lăn còn thấy mới mẻ, nói: "A Việt, chờ sau khi chúng ta già rồi, anh cũng đẩy em như vậy đi."



Từ Việt đáp: "Ừ."



Sở Dật thở dài, "Thật muốn cùng anh già đi."



Từ Việt không lên tiếng, đẩy hắn ra khỏi phòng bệnh.



Bên ngoài bệnh viện có một hàng cây, rất thích hợp tản bộ, chỉ có điều mấy hôm nay bỗng nhiên trời chuyển lạnh, có chút giống như rét mùa xuân, trên đường đi không gặp người nào cả.



Từ Việt đẩy Sở Dật, chậm rãi đi về phía trước.



Sở Dật nhìn mây đen ùn ùn cuối chân trời, nói, "A Việt, anh có nhớ lần đầu tiên gặp em là lúc nào không?"



"Tất nhiên là nhớ." Từ Việt nói, "Cao trung, ngày khai giảng, em không mặc đồng phục, đầu tóc nhuộm lòe loẹt đủ màu đến trường. Thầy hiệu trưởng tức gần chết, lôi em lên bục dạy dỗ một trận. Em không để ý đến ổng, khoát tay đi mất."



Sở Dật cười lớn: "Vậy lúc đó anh nghĩ gì về em?"



"Không nghĩ gì hết, anh nghĩ tới đề toán tối hôm trước."



Sở Dật không tin: "Không thấy em đẹp trai à?"



Từ Việt nhớ lại Sở Dật tùy hứng, phản nghịch ngày xưa, không nhịn được khẽ mỉm cười.



"A Việt," Sở Dật nói, "Thực ra, anh lần đầu tiên gặp em..."



Hắn tiếp tục kể, giọng nói dần nhỏ đi.



Từ Việt không nghe rõ, đang định hỏi lại, bỗng thấy giữa trời rơi xuống từng bông từng bông tuyết.



Tuyết không lớn, bị gió xuân cuốn lấy, nhẹ nhàng xoay xoay.



Từ Việt quay đầu lại, nói: "Tuyết rơi rồi. Sở..."



Giọng anh đột nhiên im bặt.



Sở Dật khép mắt, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.



Thế giới yên tĩnh không một tiếng động. Hoa tuyết dịu dàng rơi xuống, chạm vào hàng mi thật dài của hắn, tan ra.



"Nếu em có ngủ quên, anh phải đánh thức em dậy đấy nhé."



"Được."



END