Bạn Trai Cũ
Chương 9 :
Ngày đăng: 02:12 19/04/20
"Anh có thể tưởng tượng được cảm giác đó không? Thứ cả đời em theo đuổi, vốn dĩ đã từng ở trong tay, thế nhưng đến lúc nhận ra được, đã vĩnh viễn mất đi rồi."
Ba giờ chiều, Sở Dật ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Từ Việt, gác chân uống cà phê, tư thái lười biếng, cứ như vừa nãy thật sự chỉ là một câu chuyện kể.
Từ Việt im lặng hồi lâu, mới hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chuyện khá đơn giản, uống rượu chơi bời, sống mơ mơ màng màng, dù sao cũng là chuyện em sẽ làm. Sau đó, có một ngày, phòng nghiên cứu mà anh trai em tài trợ, chính là cái phòng nghiên cứu lỗ đen đó, đột nhiên có tiến triển mới. Bọn họ cho rằng du hành thời gian là khả thi, thế nhưng kỹ thuật còn chưa thành thục, cần có một nhóm người làm thí nghiệm."
"Vì vậy mà em trở thành một trong những người làm thí nghiệm?"
"Cuộc sống không có mục tiêu thật sự quá vô vị, đã có cơ hội cứu vãn quá khứ, sao lại không thử cược một lần?"
Từ Việt rốt cục hiểu rõ đầu đuôi, gật đầu nói: "Cái điện thoại di động kia..."
"Như anh nghĩ."
Cùng loại với điện thoại di động của Từ Việt, thế nhưng cũ hơn cái của anh một chút - Từ Việt hiện tại đã biết nguyên nhân. Anh nhập password, mở điện thoại ra xem một chút, ngoại trừ đổi số điện thoại, những thứ khác đều không thay đổi. Tấm hình kia đương nhiên cũng còn lưu, trong hình, Sở Dật đang nhắm mắt ngủ say, tà dương rơi trên người hắn, thời gian dường như đứng lại.
Từ Việt trong lòng lại ngập tràn đau đớn.
Người anh đã từng yêu, có lẽ hiện tại cũng vẫn yêu, Sở Dật, kỳ thực đã sớm chết rồi. Mà ngồi ở trước mặt anh, chẳng qua là...
Từ Việt không biết nói gì với hắn.
Anh trả điện thoại lại, hỏi: "Em thật sự giết người?"
Sở Dật nhún nhún vai: "Bọn họ không phải đã phát hiện thi thể sao?"
"Sao lại giết cậu ấy?"
"Em trở về tìm anh, nói sao cũng phải có một thân phận. Nếu như có hai Sở Dật xuất hiện cùng lúc, chẳng phải liền bại lộ?"
"Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Trước khi tới tìm anh một ngày. Em nhớ, sau khi xuống máy bay, em có về nhà cũ một chuyến. Em tính toán thời gian, ở vườn hoa kia chờ từ sớm, sau đó quả nhiên đắc thủ."
Từ Việt nhớ lại lời Sở Dật nói lúc trước, trở về gặp anh có bao nhiêu khó khăn, anh chỉ cho rằng đó là thủ đoạn tán tỉnh, không ngờ lại là sự thật. Người này, vượt qua không gian cùng thời gian trở về gặp anh, rồi lại tự tay giết đi tình yêu của anh, thật quá mức trào phúng rồi.
"Em nói, tên Trần Duệ kia điên, theo tôi thấy, người thật sự điên là em mới đúng."
Sở Dật biến sắc mặt. Hắn đặt cà phê xuống, chậm rãi đứng dậy, "A Việt, mọi thứ em làm, đều là vì anh."
Từ Việt ngồi im không nhúc nhích: "Vì tôi? Hay vì thỏa mãn chính em? Bởi vì có người vì em phấn đấu quên mình, em liền cho rằng mình yêu hắn, thậm chí hoang đường đến mức nỗ lực thay đổi quá khứ. Kỳ thực, chỉ là em tự cho là đúng mà thôi. Em cảm thấy thế giới này phải xoay quanh em, một khi có chuyện gì không kiểm soát được, em liền muốn tìm biện pháp thay đổi tình thế. Thực tế, người em yêu nhất chính là bản thân mình."
Từ Việt càng nói, sắc mặt Sở Dật càng khó coi, nhưng hắn không phản bác, chỉ thấp giọng tự nói: "Em nếu không giết hắn, người chết chính là A Việt anh."
Từ Việt trong lòng đột ngột nhảy một cái, "Có ý gì?"
Một lúc sau lại thêm một tin, "Mừng có nhà mới, không được từ chối."
Đều là người lớn cả, Từ Việt dĩ nhiên hiểu ý của y. Nhưng anh không xác định được, mình đã sẵn sàng bắt đầu lại lần nữa hay chưa.
Từ Việt không bật đèn, một mình ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách. Ngoài cửa sổ ầm một tiếng, trời bổ xuống một tia sét lớn.
Lại mưa.
Trước đây không lâu, trời cũng đổ một trận mưa lớn như vậy. Tối hôm ấy, Sở Dật đứng bên cửa sổ nhìn mưa, nói hắn không xứng đáng có được tất cả mọi thứ hiện tại. Cũng chính lúc đó, giàn hoa trong nhà Sở gia đổ, lộ ra xương trắng chôn giấu đã lâu.
Từ Việt nhắm mắt lại, điện thoại đang bật hộp thư của thầy Tống, có một tin nhắn trả lời: "Được."
Thầy Tống rất nhanh nhắn lại, Từ Việt không xem, mà bấm vào album ảnh, mở ra một tấm hình. Là bức ảnh anh chụp trộm Sở Dật, dưới góc phải có ba chữ anh tự tay viết.
Phải yêu một người bao nhiêu, mới từng nét nắn nót viết xuống ba chữ khắc sâu trong lòng này?
Phải hận một người bao nhiêu, mới tự tay đem tấm hình này xé thành từng mảnh?
Từ Việt thở dài, ngón tay khẽ nhúc nhích, bấm nút xóa bỏ.
Trên điện thoại nhảy ra hai lựa chọn: Xác nhận? Bỏ qua?
Ngón tay Từ Việt dừng ở nút "xác nhận" hồi lâu, mới nhẹ nhàng ấn xuống.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm ầm ầm, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, át tiếng mưa rơi.
Từ Việt nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ, lúc này ai sẽ tìm anh? Chắc là thầy Tống.
Từ Việt đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã thấy một luồng hơi nước phả vào mặt.
Sở Dật đang đứng ngoài cửa.
Hắn mặc một chiếc áo liền mũ, mũ trùm lên đầu, người bị nước mưa xối ướt dầm dề. Trong hành lang ánh đèn ảm đạm, chiếu gương mặt hắn đến trắng bệch.
"A Việt..."
Sở Dật chỉ gọi một tiếng, người đã ngã về phía Từ Việt.
Từ Việt vội vã đỡ lấy.
Sở Dật hai mắt nhắm nghiền, mũ trên đầu rơi xuống. Từ Việt nhìn thấy, nhất thời giật mình.
Anh nhìn thấy... Một đầu tóc bạc.