Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 42 : Bát thịt kho tàu nhỏ

Ngày đăng: 07:06 19/04/20


Trên người Đỗ Tu

Nhiên vẫn còn thương tích, anh xin nghỉ dạy ở trường vài hôm, ở nhà an

dưỡng hai ngày mới có thể chậm rãi xuống giường, còn có thể giúp Ngô

Kình Thương làm cơm, dọn dẹp một chút trong bếp.



Đỗ Tu Nhiên thích sạch sẽ, phòng bếp bình thường đều bóng loáng, nhưng hai ngày bị cấm cửa trên giường đã vô tình tạo cơ hội cho Ngô Kình Thương

phá hoại bẩn thỉu vô cùng, thừa dịp cậu ra ngoài mua thức ăn, nhanh

chóng lau sàn, bát đũa cũng rửa sạch qua.



Ngô Kình Thương về nhà thấy vậy tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng về sau

mỗi lần dùng xong nhà bếp đều chà chà đến sạch thì thôi, không cho Đỗ Tu Nhiên có cơ hội xuống giường “làm việc” nữa.



Nghỉ ngơi bốn ngày, trên người tuy còn vết sưng nhưng căn bản không còn đau

nhức nữa, Ngô Kình Thương cũng không cần thái thái chặt chặt, mấy ngày

nay thực sự đã làm khó cậu rồi.



Buổi tối Đỗ Tu Nhiên vào bếp lấy rau chân vịt rửa sạch, sau đó đập trứng gà định nấu một nồi súp trứng gà.



Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Đỗ Tu Nhiên vặn nhỏ lửa xong liền ra phòng khách tiếp điện thoại, hóa ra là Tiễn Viên Dương, anh gọi điện hỏi han chuyện gần đây cùng mấy chuyện nghiệp vụ ở công ty gì đó.



Ngô Kình Thương đẩy cửa bước vào, thấy Đỗ Tu Nhiên ngồi trên sô pha ôm điện thoại nói chuyện vui vẻ, cậu thậm chí còn nghe được tiếng Tiễn Viễn

Dương cười to trong điện thoại, lông mày Ngô Kình Thương chau lại, cậu

lặng lẽ cởi áo khoác, treo lên giá.



Đỗ Tu Nhiên nghe tiếng mở cửa, thấy Ngô Kình Thương đã trở về liền nói vài câu với Tiễn Viễn Dương rồi gác máy.



Đỗ Tu Nhiên đứng dậy hỏi: “Đã làm lại thẻ rồi”



Ngô Kình Thương cúi đầu “Ân” một tiếng, đến ngồi bên cạnh Đỗ Tu Nhiên, đôi

mắt thâm sâu nhìn không thấy đáy hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai

vậy?”



Đỗ Tu Nhiên giúp Ngô Kình Thương xắn tay áo trả lời: “A, là Tiễn ca, anh

ấy nói sắp tới công ty chuẩn bị mở thêm chi nhánh nên muốn tôi đến hỗ

trợ, tiền lương gấp năm lần đi dạy…………”



Ngô Kình Thương nghe xong ôm lấy Đỗ Tu Nhiên thấp thỏm hỏi: “Anh muốn đi?”



Đỗ Tu Nhiên dừng lại một lúc, nghĩ nghĩ trả lời: “Kỳ thật, đãi ngộ của anh ấy rất tốt, có thể trả tiền vay mua phòng này nhanh một chút.”



Trong mắt Ngô Kình Thương hiện lên tia không vui nói: “Không cần thiết đi, muốn trả thì dùng tiền của tôi.”



Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương mỉm cười nói: “Tôi làm sao có thể dùng tiền của cậu được?”



Ngô Kình Thương thắc mắc: “Vì cái gì mà không thể dùng? Tôi đưa thẻ cho anh là để anh tiêu a.”



Đỗ Tu Nhiên nói: “Tiền của cậu đều vì làm nhiệm vụ nguy hiểm mới kiếm được, tôi không thể động, cậu giữ lấy sau này mà dùng.”


“Chỗ này………..không cần, tự tôi có thể ……..” Mặt Đỗ Tu Nhiên không thể đỏ thêm nữa, quay đầu bắt lấy bàn tay Ngô Kình Thương.



Ngô Kình Thương mặc kệ,

vẫn giúp anh tẩy rửa chất lỏng kia trong người ra. Có lẽ vừa mới làm

xong, làn da anh nhiễm một sắc hồng quả thực rất mê người, hấp dẫn vô

cùng, Ngô Kình Thương nhịn không được mà cương lên lần nữa.



Hai cơ thể dính sát nhau, đối với biến hóa kia của tiểu quỷ, Đỗ Tu Nhiên hoảng sợ quay đầu nói: “Tiểu quỷ, cậu………..”



Ngô Kình Thương ôm chặt

lấy thắt lưng anh, lại sợ anh bị trượt chân, vùi đầu vào vai anh, áy náy xin lỗi: “Tôi thực sự không nhịn được……….”



.



Cơ thể Đỗ Tu Nhiên lúc

này dập dềnh theo bọt nước trong bồn, đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt

lấy thành bồn, không nhịn được mà phát ra những âm thanh nhỏ vụn.



“Vật” kia của tiểu quỷ

thực sự là quá lớn, hơn nữa còn cứng đến không tưởng được, cậu mới động

vài cái đã khiến xương sống thắt lưng anh nhũn ra, hơn nữa chỉ hơi dùng

lực, tưởng như chính mình bị cậu ấy xuyên thủng, cảm giác đó ập đến lại

không hiểu sao mà thực kích thích.



Hai đùi anh run rẩy vô lực, toàn thân đều dựa hoàn toàn vào Ngô Kình Thương đằng sau.



“Tiểu quỷ, đừng……..sâu như vậy………đau quá…………” Đỗ Tu Nhiên hổn hển nói.



“Ân.” Ngô Kình Thương cố nén dục vọng, không đưa vào sâu nữa mà đẩy nhanh tốc độ.



“A …..đừng………..nhanh như vậy, xin.., xin cậu…………” Đỗ Tu Nhiên tựa hồ đau muốn khóc.



“Ân.” Động tác của Ngô

Kình Thương chậm lại, cậu cẩn thẩn mà đưa đẩy, lúc sau thấy Đỗ Tu Nhiên

không còn khó chịu nữa, lại bắt đầu luật động nhanh hơn.



Một lát sau, Ngô Kình

Thương cảm thấy có gì không đúng, chậm rãi cúi xuống nhìn, Đỗ Tu Nhiên

căng thẳng cắn chặt môi, nước mắt từng giọt thi nhau chảy xuống hòa vào

nước trong bồn.



Ngô Kình Thương sửng

sốt, trong lòng đau gần chết, cậu không biết hành động như vậy của mình

lại khiến người này đau đến như vậy, đau đến mức phải rơi nước mắt như

thế này, lại cố gắng chịu đựng vì dục vọng của mình, cậu lập tức ngừng

lại, cẩn thận ôm anh vào lòng, thương yêu hôn lấy gò má anh, trong miệng không ngừng thì thào: “Tu Nhiên, thực xin lỗi…………..thực xin lỗi……..”