Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 43 : Tiểu quỷ, tôi yêu cậu

Ngày đăng: 07:06 19/04/20


Ngô Kình Thương hai nách kẹp lấy túi gạo đi lên nhà, Đỗ Tu Nhiên tan tầm cũng trở về, thay

quần áo ở nhà xong ngồi xuống ghế xem tivi, thấy Ngô Kình Thương xách

gạo liền giúp cậu để vào trong bếp.



Bỏ gạo xuống, quần áo Ngô Kình Thương cũng có chút bẩn, Đỗ Tu Nhiên “cưỡng chế” cậu cởi quần áo rồi tống vào nhà tắm, Ngô Kình Thương răm rắp tuân mệnh, lúc trở lại phòng khách thì đúng lúc trên tivi đưa tin một đại ca xã hội đen bị người ta giết chết trong một ktv, cảnh sát cho rằng đây

là vụ thanh trừng nội bộ, vụ án không có một chút manh mối nào, chỉ

chiếu lên ảnh người chết là Triệu Tam, lúc này Đỗ Tu Nhiên ngó ra coi

Ngô Kình Thương.



Mặt Ngô Kình Thương lạnh te, cầm điều khiển từ xa nhanh chóng tắt tivi, sau đó bình thản xoay người.



Đỗ Tu Nhiên hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn gì? Tôi nấu cho cậu.”



Ngô Kình Thương chậm rãi đi vào bếp, thuận miệng nói: “Gì cũng đuợc, tùy anh thôi.”



Đỗ Tu Nhiên lắc đầu, tiểu quỷ này đối với đồ ăn chưa từng có yêu cầu này

nọ, nghĩ nghĩ một chút, anh mở tủ lạnh lấy tôm bóc nõn đông lạnh ra, lại quay ra rửa mấy đồ ăn khác, Ngô Kình Thương bất thình lình ôm lấy anh

từ đằng sau, Đỗ Tu Nhiên chỉ cảm thấy một mảng ấm áp nhẹ nhàng bao lấy

mình, anh đưa tay vỗ vỗ Ngô Kình Thương nói: “Đừng nháo, để tôi rửa đồ

ăn.”



Ngô Kình Thương nghe vậy vòng tay có đôi chút nới lỏng, yên lặng mon men từ mép áo tiền lên trước ngực Đỗ Tu Nhiên mà mân mê.



Chân anh lập tức có chút nhũn, nhớ tới đòi hỏi vô độ của tiểu quỷ mấy hôm

trước, trong lòng chợt hoảng hốt, vội vàng tóm lấy bàn tay không thành

thật của cậu nói: “Đừng động tay động chân, không muốn ăn cơm nữa à.”



Ngô Kình Thương thoáng ngạc nhiên, lúc này mới rút tay xuống nhẹ nhàng vuốt ve eo anh thủ thỉ: “Ân, rất muốn ăn a.”



“Vậy thì thanh thật một chút.” Nói xong liền đẩy khuôn mặt đang sát lại của

Ngô Kình Thương ra, xoay người đi cắt đồ ăn vừa rửa xong.



Ngô Kình Thương lại sáp lại gần nói: “Chúng ta chuyển nhà đi.”



Đỗ Tu Nhiên giật mình: “Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?”



Ngô Kình Thương nói: “Đến A thị.”



Đỗ Tu Nhiên khó hiểu hỏi: “Ở chỗ này không tốt sao? A thị tiền sinh hoạt đắt đỏ lắm.”



Ngô Kình Thương nắm chặt bàn tay nói: “Tôi đây nuôi được anh…..”



Đỗ Tu Nhiên mỉm cười nói: “Nói ngốc gì vậy? Tôi lớn như vậy còn cần cậu nuôi sao?”



Ngô Kình Thương khẳng định: “Tôi muốn nuôi……….”



Đỗ Tu Nhiên vỗ nhẹ bàn tay đặt trên eo mình của Ngô Kình Thương: “Được

được, thì nuôi, vậy cậu trước hết phải nói cho tôi biết vì sao phải

chuyển nhà tới A thị.”
mình, trực tiếp giang rộng chân anh ra mà tiến đánh.



Mỗi lần vừa tiến vào, Đỗ Tu Nhiên đau đến hàm răng muốn run lên, vành mắt rưng rưng, không khách khi mà cắn phập vào bả vai Ngô Kình Thương, nhưng bi thảm ở chỗ, da tên này quá cứng, thế nào cũng không cắn được, thực sự khiến Đỗ Tu Nhiên ôm hận.



Ngô Kình Thương không

phải người hời hợt, ngoại trừ thỏa mãn chính mình, cậu cũng muốn đem lại đến khoái cảm cho người dưới thân này mà không chỉ có thống khổ, cho

nên cậu một mực chăm chú quan sát khuôn mặt của người nam nhân này.



Thẳng đến khi tìm được

điểm mẫn cảm của anh, cậu liền đẩy nhanh tiến công, mỗi lần thúc vào chỗ đó, người nam nhân dưới thân mình lại phát ra những âm thanh tiêu hồn,

chỉ cần nghe đã khiến máu trong toàn thân cậu nhảy nhót, điên cuồng thúc giục. Thế nhưng hôm nay cậu lại không làm như vậy, chỉ hờ hững khi có

khi không, vô tình lướt qua mà bỏ mặc không đâm chọt vào địa phương đó.



Điều này làm cho Đỗ Tu Nhiên vừa đau nhức lại ngứa ngày không làm gì được, chỉ có thể mở mắt trừng Ngô Kình Thương.



Ngô Kình Thương cúi đầu

thưởng thức con mắt đẫm lệ của người nam nhân ấy, cậu phát hiện ra mỗi

lúc thế này, đôi mắt của người kia ướt át như nai con vậy, chẳng những

diễm lệ động lòng người mà còn vương vấn phong vị hờn dỗi đầy tình thú,

lông mi dài ướt dính cong lên thực càng biết cách làm đau lòng người

khác mà.



Ngô Kình Thương kìm chế

ngọn lửa bùng cháy trong mình thì thầm bên tai anh: “Gọi Thương ca, anh

trước khi ăn cơm có hứa rồi, bây giờ có thể thực hiện nha.”



Đỗ Tu Nhiên lập tức vặn vẹo, đỏ mặt nghẹn trứ tức không có chỗ xả.



Ngô Kình Thương thấy thế húc mạnh một cái, sau đó tăng tốc đến chóng mặt, tần suất này cơ hồ làm cho Đỗ Tu Nhiên khóc nấc lên, Ngô Kình Thương lại thấy đau lòng, hôn

hôn mắt anh an ủi: “Tu Nhiên, gọi a, gọi rồi thì tôi cho anh, gọi a………”



Dục vọng nóng rực còn

chôn trong người, không ngừng đi ra đi vào, hơn nữa Ngô Kình Thương ôm

chặt lấy anh, lại không ngừng mà thủ thỉ dụ dỗ bên tai, Đỗ Tu Nhiên

chống đỡ không được bao lâu, tỉnh táo liền rời bỏ ý chí, vòng tay xiết

lấy cái eo cường tráng của Ngô Kình Thương, nhẫn nại đã tới mức cực hạn, thút tha thút thít nói: “Tôi gọi a, Thương………….ca, Thương ca, Thương

ca, Thương ca, như vậy được chưa? Tiểu quỷ, cậu thực sự đáng giận.”



Chăm chú nhìn đôi môi mê người đang không ngừng kêu hai chữ kia, quả thức có bao nhiêu ý loạn

tình mê đều không diễn tả nổi, mà con người vừa lớn tiếng gọi xong kia,

khuôn mặt lại lập tức đỏ ửng, lòng Ngô Kình Thương ngọt tan trong đường.



Cậu ôm lấy Đỗ Tu Nhiên

hôn cuồng nhiệt, lại không quên động tác dưới hạ thân, dùng tốc độ nhanh nhất theo mong muốn của Đỗ Tu Nhiên, không giữ lại bất cứ điều gì, dốc

hết tấm lòng mình ra.



Cực độ khoái lạc làm cho Đỗ Tu Nhiên mê ly ngẩn người, Ngô Kình Thương càng nhìn càng biết bản

thân sa vào không thoát ra đuợc, đúng lúc hai người đạt tới cao trào, Đỗ Tu Nhiên sát vào bên tai Ngô Kình thương thì thầm: “Tiểu quỷ, tiểu quỷ, tôi……….yêu cậu………”