Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Chương 7 : Tấn công, vỗ béo
Ngày đăng: 07:05 19/04/20
Thừa dịp Ngô Kình
Thương đang uống cháo gạo kê, Đỗ Tu Nhiên tùy ý xem xét mọi nơi trong
phòng, bên trong này cùng bên ngoài cơ hồ không có gì khác nhau, đều
đồng dạng rất lạnh.
Loại phòng hở bốn phía thế này, mùa đông đại khái có thể rét chết người, cho dù Ngô Kình Thương nhịn được lạnh nhưng cũng là người, ở chỗ lạnh như
hầm băng này, thân thể nhất định không chịu được.
Trong phòng không có nước, nếu có nước, trong cái rét lạnh bây giờ, sau hai ngày nữa trên mặt cũng phải đóng một tầng băng.
Ngô Kình Thương một bên uống xong cháo gạo kê, còn đem túi cháo liếm sạch
sẽ, hết liền đem túi quăng trên mặt đất, muốn xuống giường.
Đỗ Tu Nhiên vội vàng nói: “Đừng xuống, hảo hảo nằm xuống a.” Bị thương
chảy nhiều máu như vậy còn định chạy khắp nơi? Không muốn sống nữa.
Ngô Kình Thương nhíu mày hỏi: “Vì cái gì?” Ý là ngươi dựa vào cái gì chăm sóc ta.
Đỗ Tu Nhiên hiểu tiểu quỷ này chắc chắn sẽ không nghe lời mình, nhưng là
anh cũng không phải không còn cách nào khác, lại nói biện pháp này cũng
rất đơn giản.
Ngô Kình Thương tiểu quỷ này thường xuyên đói bụng ăn không đủ no, cho nên
nó so với bất cứ ai đều quan tâm tới đồ ăn, tìm kiếm đồ ăn có thể là
chuyện mỗi sáng khi tỉnh dậy nó nghĩ đến đầu tiên, đây chính là điều
kiện cơ bản để duy trì tính mạng.
Nếu như mình cho nó đồ ăn nó muốn, mà tiểu quỷ này vì đồ ăn mà cũng còn có
thể nghe lời, chỉ cần có thể nghe lời người khác, như vậy nó còn có cách cứu.
Dùng thức ăn uy hiếp hòng dụ dỗ, chiêu này dùng qua mấy lần, tuy không còn
dùng tốt nữa, nhưng là trước mắt phương pháp này còn có tác dụng với nó.
Nếu là lớn lên một chút nữa, Đỗ Tu Nhiên cũng không dám cam đoan, khi đó nó khả năng có năng lực giết người, hậu quả rất nghiêm trọng, cho dù chỉ
là cướp đồ ăn, loại thói quen này một khi nhiễm phải sẽ có thể làm méo
mó cuộc sống sau này.
Đỗ Tu Nhiên ít nhiều cảm thấy may mắn một ít, cũng may anh gặp được tiểu
quỷ lúc này, hết thảy còn có thể vãn hồi đường sống, không tính là quá
muộn.
Nếu để tiểu quỷ này tự mình một mực tiếp tục sống như vậy, anh cũng không
dám khẳng định còn có biện pháp nào kiềm chế nó, đến lúc đó nó đại khái
đã coi trời bằng vung, cái gì cũng dám làm a.
Đỗ Tu Nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngô Kình Thương, biết rõ tiểu quỷ này nếu không để cháo gạo kê cùng trứng gà buổi sáng vào mắt, sớm đã muốn
đem anh đuổi ra.
miệng vết thương lại chảy máu, bọn họ trong lớp kể cả lão sư, không
người nào đồng tình trợ giúp nó? Bình thường bài xích nó thì thôi, lần
này còn cả tập thể động thủ đánh nó, cho dù nó là xấu hài tử, thường
xuyên đoạt đồ ăn của người khác, nhưng như vậy là đáng bị đánh tập thể?
Điều này sẽ tạo cho nội tâm hài tử biết bao thương tổn? Đỗ Tu Nhiên cảm
thấy tiểu hài tử đối với người khác quá lạnh lùng.
Trữ Tiểu Bàn bị biểu tình của Đỗ Tu Nhiên hù sợ, về đến nhà cũng không cần anh nhắc nhở, nhanh như chớp chạy lên lầu.
Đỗ Tu Nhiên thở dài, nấu món trứng gà Ngô Kình Thương thích nhất, buổi tối xách qua, lại chứng
kiến Ngô Kình Thương ngồi xổm ở góc tưởng, mặt sững sờ nhìn nhìn móng
tay mình.
Nó nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên lại gần, con mắt đột nhiên đỏ lên, móng tay xoạt cái duỗi ra, chằm chằm chỉa vào Đỗ Tu Nhiên, giống như con dã thú giấu mình trong hang, âm
thầm liếm láp vết thương, biểu tình không muốn người ngoài tiếp cận dù
chỉ một bước.
Đỗ Tu Nhiên đem trứng gà đặt trên mặt bàn, yên lặng lột vỏ ra, đến gần vài bước, đem trứng còn
nóng hầm hập đặt vào trong tay Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương con mắt
đo đỏ có chút nghi hoặc, nó nhìn nhìn trứng gà kia nhưng không giống
bình thường vội vã nóng nảy chộp lấy, chỉ là dùng móng tay chạm vào
trứng gà mềm mềm, tựa hồ do dự, nó biết rõ bày trước mắt chính là đồ
mình thích ăn nhất, nhưng mà không biết vì sao lúc này lại không có tâm
tình để ăn.
Đỗ Tu Nhiên nhìn qua nó, lúc này đã không còn e ngại, dùng tay còn lại chạm nhẹ nhàng vào móng
tay đen của Ngô Kình Thương, nhẹ nói: “Tiểu Thương, từ nay về sau không
bao giờ nữa…đem móng tay tùy tiện lộ ra cho người khác xem, không ai
nhìn thấy móng tay cũng sẽ không nói cậu là quái vật nữa.” Đỗ Tu Nhiên
nhẹ nhàng mò mẫm móng tay đen sáng bóng kia, cơ hồ sắc bén đến nhẹ đụng
một cái là làm rách da Đỗ Tu Nhiên, đầu ngón tay trong nháy mắt nhỏ
xuống vài giọt máu.
Mặc dù có chút đau đớn
nhưng anh cũng không xem xét miệng vết thương, dùng bàn tay mang máu
vuốt ve đỉnh đầu Ngô Kình Thương, anh nói: “ Móng tay của cậu không phải là sỉ nhục, chỉ là vừa vặn khác biệt, nó là thứ thuộc về người quý giá, cậu hãy yêu quý nó, không cần phải đơn giản lộ ra cho người khác xem,
không bởi vì nó xấu, mà là…bọn học không xứng.”
Cũng không biết Ngô Kình Thương có hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói hay không, thế nhưng nó chậm rãi thu lại móng tay, sau đó dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay còn chảy máu của
Đỗ Tu Nhiên, đầu lại đột nhiên cúi xuống cắn trứng gà trong tay anh,
liều mạng nhét vào miệng, có lẽ nó thật sự nghe lọt được một ít, cũng
minh bạch lời của Đỗ Tu Nhiên có ý nghĩa gì, nếu không nó sẽ không vừa
cúi đầu ăn trứng gà vừa rớt nước mắt, xuôi theo khuôn mặt vô cùng bẩn
của nó nuốt vào trong miệng, nhưng lại ngay cả một tiếng nghẹn ngào cũng không có phát ra…