Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 8 : Hổ hổ sinh uy

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Trong phòng bếp,

Lưu Anh đôt nhiên thăm dò hỏi Đỗ Tu Nhiên “Con à, nhà chúng ta gạo cùng

dầu ăn như thế nào lại hết nhanh như vậy?” Bà nhớ rõ mấy hôm trước mới

mua, như thế nào hiện tại đã hết nửa thùng gạo, chai dầu thì thấy đáy.”



Đỗ Tu Nhiên gục xuống bàn có vẻ đang học bài, nghe vậy một hồi chột dạ…



Lưu Anh tại phòng bếp vòng vo hai vòng, phát hiện thùng trứng gà cũng gần

hết, đếm lại còn không đến mười quả, bà càng thêm nghi hoặc, thời gian

trở lại đây, giữa trưa bà không có về nhà, Đỗ Hà lại ở trường học, theo

lí thì hẳn là tiết kiệm được gạo cùng trứng gà, nhưng bây giờ như thế

nào so với ba người ăn trước đây còn tốn lương thực hơn?



Lưu Anh thấy Đỗ Tu Nhiên ghé vào bàn cắn bút không lên tiếng, liền hỏi lại: “Con trai, trong nhà có người đến a? Trước còn đầy một thùng trứng gà,

sao một hai ngày mà còn lại mấy quả?”



Đỗ Tu Nhiên biết không thể giấu mãi, nghĩ nghĩ liền hạ bút, nhảy từ ghế

xuống, mình trong mắt mẫu thân luôn luôn là hài tử thành thật, lớn như

vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói dối trước mặt bà, cho nên

Đỗ Tu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này hẳn là ăn ngay nói

thật, vì vậy nửa ngày sau, anh mới vò vò đầu mở miệng: “Mẹ, cái kia

người không ở nhà, trứng gà…bị con nấu ăn.” 囧



Lưu Anh nhìn Đỗ Tu Nhiên, chợi cảm thấy con trai mấy ngày nay như thế nào

mà hơi gầy đi, đau lòng một phen ôm vào trong ngực dụi dụi hai cái, lão

Nhị nhà bà so với hài tử nhà khác đều biết nghe lời hơn, tốn ít trừng gà cùng cơm có tính là gì? Cũng là tại chính mình suốt ngày vội vàng làm

công, trong nhà ba bữa hầu như toàn là Đỗ Tu Nhiên làm, nó đã đến trường còn phải nấu cơm, hài tử cũng đang trong giai đoạn lớn, có thể ăn nhiều cơm cũng là bình thường, so với hài tử nhà bà ăn chút ít trứng, hài tử

nhà khác bên ngoài còn ăn đồ vặt nhiều hơn, vì vậy bà áy náy nói: “Con

ngoan, mẹ sai rồi, từ nay về sau nhớ ăn nhiều một chút, thân thể có lớn

mới học tốt được, tương lai cùng ca con đồng dạng thi đại học a.”



Đỗ Tu Nhiên kì thật so với mẹ càng áy náy, anh biết rõ con người của mẹ,

phương diện ăn uống đặc biệt chăm sóc, hài tử mình ăn thì không sao,

nhưng nếu đem cho người ngoài có chút phiền toái, nếu anh nói thật ra,

mẹ không chừng có điểm xót những trứng gà kia, lúc nãy nói là mình ăn,

bà không có giận, vốn bà suốt ngày bận bịu công việc đã đủ mệt, thật

không nên để những sự tình thế này làm hao tổn tâm trí.



Thời điểm ra ngoài, Lưu Anh lưu lại trong ngăn kéo chút ít tiền, dặn Đỗ Tu

Nhiên nếu hết gạo thì gọi cho tiệm gạo Vương thúc thúc dưới lầu mang

lên, thích ăn cái gì thì chính mình mua về làm, Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu.



Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến thi cuối kì, một loạt các bài thi, lão sư lại giao rất nhiều bài tập, sang năm Đỗ Tu Nhiên phải lên cấp, cho

nên thứ tự thành tích lần này rất quan trọng, cái này còn quan hệ đến


Vu Chính cùng người bổ gạch đột nhiên dừng động tác, hướng bên này nhìn tới, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc.



Ngô Kình Thương thu tay

lại, cúi đầu nhìn phiến gạch trong lòng bàn tay, sau đó ngón tay dùng

sức bóp một cái, miếng gạch lập tức vỡ vụn, theo kẽ ngón tay chảy xuống.



Vu Chính cùng ba người

khác thấy thế liền hướng chỗ Đỗ Tu Nhiên đi tới, cách một đoạn Vu Chính

hô to: “Uy, bên kia là hài tử nhà ai, tên gì?”



Ngô Kình Thương đứng ở nơi đó không trả lời hắn, chỉ là ánh mắt quật cường nhìn lại họ không chút nào lùi bước.



Vu Chính đi đến trước

mặt nó, trước liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên bên cạnh,sau đó lại nhìn Ngô Kình

Thương hỏi: “Hắc, tiểu tử còn quá cứng đầu, ngươi như thế nào không có

tên?”



Ngô Kình Thương biến

sắc, đột nhiên giữ chặt lấy tay Đỗ Tu Nhiên lùi phía sau một bước, cùng

Vu Chính giữ khoảng cách, nó lạnh lùng nhìn Vu Chính không khách khí trả lời: “Tôi tại sao lại phải nói cho ông biết.”



Vu Chính nhìn tiểu quỷ có chút kiêu ngạo trước mặt, không khỏi cười ha ha: “Tiểu quỷ, ngươi đây là đang sợ ta sao?”



Ngô Kình Thương phòng bị nhìn hắn, tiếp túc lớn tiếng trả lời: “Tôi mới không sợ ông.” Thanh âm

vô cùng tinh tường, Đỗ Tu Nhiên vẫn là lần đầu nghe được nó nói chuyện

lớn tiếng như vậy.



Vu Chính lập tức đem mặt lại gần, xoay người sát vào mặt nó, nói ra: “Không sợ ta, vậy ngươi lùi về sau làm cài gì?”



Ngô Kình Thương nhìn Vu

Chính, trong lúc đó buông tay Đỗ Tu Nhiên ra, bước về trước một bước,

trực tiếp nhìn thằng vào Vu Chính, tuy lớn lên nhỏ gầy, nhưng động tác

có chút uy vũ sinh uy.



Vu Chính cao thấp đánh

giá Ngô Kình Thương, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đó là thỏa mãn gật đầu, sau đó đứng thẳng lên, khả hắn không nghĩ được tại sao hài tử vừa gầy

vừa nhỏ này tại so lại có khí chất hơn người như vậy a.



Đứng phía sau Đỗ Tu

Nhiên âm thầm thay Ngô Kình Thương lau mồ hôi một phen, anh cứ nghĩ mà

sợ, sợ Ngô Kình Thương vừa rồi đột nhiên đem móng tay duỗi ra trảo trên người kia một cái, nếu là như vậy, sự tình anh cũng không dám nghĩ nữa.