Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 9 : Việc làm

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


Editor&Betaer: Cogau



Nghe xong lời nói của Mễ Quang, Tiếu Cố không nhịn được cười nhẹ, phản ứng giống như ngày Mễ Quang nghe thấy Husky được gọi là Hao Thiên vậy.



Mễ Quang trợn mắt, cao giọng: "Cười cái gì? Buồn cười đến vậy sao!"



Tiếu Cố vừa cười vừa nói: "So với Hao Thiên thì buồn cười hơn nhiều, anh hùng á... Đúng là lời nói của công chúa nhỏ."



Mễ Quang bưng tô mỳ ăn liền đứng lên, tức giận đùng đùng đi khỏi phòng khách.



Anh hùng thì sao chứ? ‘Anh hùng’ mà cũng có thể làm anh ta buồn cười, vậy lúc anh ta xem phim bom tấn của Mỹ chẳng phải là sẽ chết cười ở rạp chiếu phim sao!



Cô rửa sạch sẽ cái tô ăn mì, trở về phòng, mở máy vi tính ra rồi tiếp tục gửi Hồ sơ ứng tuyển trên mạng.



Mặc dù cô rất ghét cái tên Tiếu Cố này, nhưng vẫn nên nghe anh ta chọn mấy Công ty quy mô vừa và nhỏ, rồi gửi Hồ sơ ứng tuyển đi, rồi lại lên diễn đàn xem chiếc đầm cô rao có ai mua hay không.



Tin rao cũng có mấy tin, nhưng đều là hàng nhập, không ai muốn mua. Cô xem mấy sản phẩm rao bán, cố tìm tin rao của CÔ CHÍN ở trang đầu, để xem xem chiếc áo khoác cô ta đã bán chưa.



Tin rao của CÔ CHÍN đã trôi sang trang thứ 2, Mễ Quang mở ra xem, thấy áo khoác cô ta đã bán được rồi.



Mễ Quang: "......"



Tại sao cô ta lại bán được nhanh vậy chứ?



Mễ Quang tức giận trong lòng, cô nhấp chuột vào, thấy tin nhắn lại của người mua. Người mua ấy là một tài khoản mới, ngay cả cái hình đại diện cũng không có, tên nghe như tên chó ấy, vừa nhìn là biết chọn đại cái tên rồi.



Ở đó không có giao dịch chi tiết của họ, có lẽ là nhắn tin riêng, Mễ Quang tìm nhưng không tìm được giá bán cuối cùng thì đóng trang web lại.



Tại sao chỉ có cô là xúi quẩy mà thôi? Làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Ngược lại, kẻ gian thương CÔ CHÍN đó thế mà lại có thể tìm được người mua nhanh đến vậy.



Mễ Quang bĩu môi, ôm máy vi tính ngồi trên giường, tìm một bộ phim xem.
Quản lý Quách không nói nhảm với cậu ta nữa, quay qua nói với Mễ Quang: "Thế đi nha, những việc tiếp theo Tiểu Hồ sẽ chỉ cho cô. A đúng rồi, tối nay chúng ta có một bữa tiệc, cô cũng đi cùng luôn."



Mễ Quang nhíu mày: "Em cũng phải đi sao?"



Quản lý Quách nói: "Dĩ nhiên rồi, cô là người mới, còn định lười biếng sao?"



Cô ta nói rất dứt khoát, Mễ Quang cũng không nói thêm gì. Tiểu Hồ dẫn cô tới chỗ làm việc của mình, ngày đầu tiên đi làm, cô cũng không có việc gì có thể làm, chỉ là giúp mọi người mấy việc lặt vặt, rồi làm quen với nơi làm việc.



Buổi chiều sau khi tan làm, quản lý Quách đưa cô và Tiểu Hồ cùng đi tham gia bữa tiệc. Địa điểm là Nhà hàng Thiên Hạ, Mễ Quang vừa nhìn mặt tiền là đã có thể đoán ra giá cả đồ ăn trong đó khoảng bao nhiêu.



Xem ra là một khách hàng lớn đây.



Ba người họ đợi trong phòng riêng một lúc, khách hàng mới lững thững tới. Hình ảnh của ông ta rất phù hợp với hình ảnh của ông chủ trong tưởng tượng của Mễ Quang: một nửa đầu hói, bụng bia, mập mập lùn lùn.



Hôm nay, Mễ Quang chủ yếu là đến ngồi, dù sao trước khi tới cô cũng đã tìm hiểu chút tình hình từ Tiểu Hồ rồi. Trong bàn ăn, nghe quản lý Quách và hai người kia câu qua câu lại, ăn nói khéo léo, cô chỉ thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.



Lúc lâu sau, quản lý Quách phát hiện khách hàng liếc trộm Mễ Quang suốt, mắt cô ta nháy nháy, nói với Mễ Quang: "Mễ Quang, kính ly rượu với Tổng giám đốc Bàng đi em."



Mễ Quang dừng đũa trong tay, nghiêng đầu nhìn quản lý Quách: "Em sao?"



Quản lý Quách nói: "Dĩ nhiên, sau này còn nhiều việc phải nhờ Tổng giám đốc Bàng giúp đấy."



"Đâu có! Đâu có." Tổng giám đốc Bàng khiêm tốn hai câu, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Mễ Quang.



Mễ Quang khẽ nhíu mày, cầm rượu trên bàn lên đi tới trước mặt Tổng giám đốc Bàng, rót rượu vào trong ly của ông ta.



Tổng giám đốc Bàng cười híp mắt nhìn cô: "Da cô Mễ mịn thật đấy, nhìn tay xem này, trắng nõn nha."



Ông ta nói xong thì cũng sờ soạng lên mu bàn tay của Mễ Quang, Mễ Quang bỗng dừng động tác lại, ném bình rượu lên bàn, vung ra một cái tát.