Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 8 : Tìm việc
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Editor&Betaer: Cogau
Hai ngày sau, Mễ Quang tập trung vào việc post Sơ yếu lý lịch lên mạng.
Địa điểm làm việc đương nhiên là chọn ở thành phố A, cô chọn nhiều Công ty lớn, sau đó cẩn thận loại trừ hết những công ty mà có khả năng hợp tác với Công ty nhà cô, cuối cùng xác định được ba Công ty.
Nhưng Sơ yếu lý lịch đã gửi đi hai ngày rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa nhận được một thông báo phỏng vấn nào cả.
Cô gặm bánh bao mua ở dưới lầu, rồi lại tiếp tục lên trang Việc làm xem. Hồi còn học ở trường, thầy cô giáo của cô rõ ràng nói là chuyên ngành của các cô rất dễ tìm việc, sao bây giờ cô lại chẳng thấy như vậy chứ?
Gặm hết phần bánh bao còn lại cho tới khi hết, điện thoại để ở bên cuối cùng cũng rung lên. Mễ Quang bị nghẹn bánh bao ho khan mấy tiếng, vội vàng cầm điện thoại di động lên xem.
Quả nhiên là thông báo phỏng vấn, hẹn cô hai giờ chiều nay tới công ty tham gia phỏng vấn.
Mễ Quang đứng bật dậy, hoan hô giống như trúng giải vậy. Cô vọt tới tủ treo quần áo bên cạnh, tràn trề hào hứng chọn lựa trang phục cho buổi phỏng vấn.
Cân nhắc đến phỏng vấn phải ăn mặc sao cho nghiêm chỉnh chút, cô cố ý tìm một áo sơ mi trắng ôm, tay dài kết hợp với chân váy chữ A quá gối, thật là có cốt cách của nữ doanh nhân.
Cô mặc chiếc áo khoác kẻ karo vào, ở trước gương ngắm đi ngắm lại, sau khi cảm thấy không thể chê được cô mới về lại chỗ máy vi tính, bắt đầu tìm hiểu chút kinh nghiệm phỏng vấn.
Buổi trưa cô vui vẻ làm tô mỳ ăn liền, có thể cô sẽ tìm được công việc ngay thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng nếu mỳ ăn liền này mà không ăn thì sẽ quá hạn mất.
Giải quyết xong bữa trưa, Mễ Quang sắp xếp các tài liệu hồ sơ xong, mười hai giờ rưỡi thì bắt đầu xuất phát – người có kinh nghiệm đã từng nói, nếu đến sớm sẽ để lại ấn tượng tốt hơn.
Sau khi bước từ trên xe taxi xuống, cô đứng ở trước tòa nhà công ty quan sát: Công ty này xây dựng ở trung tâm thành phố, bốn phía đều là tòa nhà cao ngất, vô cùng phồn hoa. Nhưng mặc dù ở khung cảnh đó, nhưng tòa nhà công ty vẫn rất bắt mắt.
Mễ Quang thở ra một hơi, đi giày cao gót bước vào.
Lối vào để một Bảng chỉ dẫn, để chỉ đường cho những ứng viên tham gia phỏng vấn hôm nay. Mễ Quang theo chỉ dẫn, rất thuận lợi tìm được nơi phỏng vấn. Cô cho là mình tới sớm, không ngờ đã không ít người ngồi trong phòng chờ.
Có nhân viên đeo thẻ hỏi thăm cô mấy câu, sau khi xác định là cô tới tham gia phỏng vấn, thì đưa Phiếu cho cô điền. Mễ Quang điền xong phiếu, đưa lại cho nhân viên đó, cũng được mời chờ ở sảnh.
Cô quan sát, tới tham gia phỏng vấn bất luận nam nữ đều ăn mặc nghiêm chỉnh, so ra, trang phục cô chọn lựa bỗng trở nên tùy tiện.
Mễ Quang an ủi mình, không sao đâu, mặc dù cô không ăn mặc nghiêm chỉnh bằng, nhưng nhất định cô là đẹp nhất, nếu không sao họ nhìn mình chằm chằm làm gì chứ?!
Tiếu Cố nở nụ cười: "Một đại tiểu thư như cô, ai cảm thấy cô sẽ làm lâu dài chứ? Tính ổn định của người xin việc là một trong những yếu tố quan trọng để Công ty nhận người đó, mà trên người cô thì tính ổn định không nhiều."
Mễ Quang nhíu mày: "Hả, vậy là anh nói tôi vẫn không tìm được việc làm phải không?"
Tiếu Cố nói: "Cô thử gửi Hồ sơ tới mấy Công ty quy mô vừa hoặc nhỏ, với lại khi đi phỏng vấn thì ăn mặc khiêm tốn một chút."
Mễ Quang mím môi, quay mặt đi.
Tiếu Cố cố làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: "À, tôi quên mất, đại tiểu thư thì sao mà phù hợp với mấy công ty nhỏ nhỉ! Nhưng đáng tiếc, những Công ty lớn lại không coi trọng cô."
Mễ Quang: "......"
Có lẽ là cảm thấy Mễ Quang bị coi thường, Husky để thức ăn của mình xuống, chạy tới an ủi cô: "Gâu gâu."
Nó vẫy đuôi với Mễ Quang, cảm động dâng trào trong trái tim Mễ Quang, nghĩ thầm, biết vậy hồi nãy chia cho nó ít mỳ ăn liền.
Cô sờ sờ đầu nó: "Chó cưng, mày so với những kẻ ‘mặt người dạ thú’ thì còn tốt hơn nhiều."
Tiếu Cố vẫn còn ở đó liền đẩy Husky ra: "Tôi đã nói rồi, tên nó là Hao Thiên... Bây giờ cô không sợ chó nữa sao?"
Mễ Quang cũng ý thức được vấn đề này, ngẩn người nói: "Hình như tôi chỉ không sợ nó thôi."
Tiếu Cố dắt chó về chỗ ăn của nó, thuận miệng hỏi: "Trước đây, cô từng bị chó cắn à?"
Mễ Quang nói: "Lúc còn rất nhỏ từng bị chó dọa." Bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hung dữ cùng tiếng sủa lanh lảnh ấy: "Cũng may sau đó có người đuổi chó đi giúp tôi."
Tiếu Cố quay đầu lại, nhìn cô, ánh mắt có chút hài hước: "Nghe kiểu cô nói, thì người cứu cô nhất định là một nam sinh."
Mễ Quang lại có vẻ thất vọng: "Một anh trai lớn hơn tôi chút."
Tiếu Cố nói: "Sau đó thì cô yêu thầm sao?" Anh cười một tiếng: "Nữ sinh các cô thật đúng là dễ gạt mà."
Mễ Quang bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, rồi mới nói: "Với tôi, anh ấy là anh hùng!"