Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 7 : Chó cưng
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Editor&Betaer: Cogau
Mễ Quang rất muốn hỏi một câu, nếu như ăn trộm xoài khô của anh ta, có phải sẽ bị nhục nhã thê thảm không? Nhưng cuối cùng cô chỉ hỏi: "Ông chủ của các cô rất thích ăn xoài khô sao?"
Lâm Tĩnh Dung nói: "Không thể nói là ‘thích’, mà phải nói là ‘cuồng’."
Mễ Quang: "......"
"Xoài khô của anh ấy đều tự tay làm, không chỉ có sạch sẽ, mùi vị cũng rất ngon." Hình như Lâm Tĩnh Dung nhớ tới điều gì đó, xoay người đi tới quầy thu tiền: "Cô chờ một chút nha."
Lúc quay lại thì trong tay cô ấy cầm một túi giấy, giống như đúc với túi giấy mà Mễ Quang thấy ở trong tủ của Tiếu Cố.
"Đây là những miếng xoài đầu thừa đuôi thẹo còn lại sau khi ông chủ làm, mặc dù là những miếng xoài khô nho nhỏ, nhưng mùi vị vẫn rất ngon, cô nếm thử một chút đi." Cô ấy đưa túi giấy tới trước mặt Mễ Quang. Nói thật, giờ Mễ Quang đã có chút ám ảnh đối với loại túi giấy này, nhưng nhớ lại mùi vị của năm miếng xoài khô đêm hôm đó, cô vẫn không nhịn được đưa tay ra.
Xoài khô trong đó chỉ là những miếng nhỏ, hơi vụn, nhưng màu vẫn rất sáng. Cô cầm lên cắn một miếng nếm thử, trông thì không thiện cảm như miếng xoài nguyên nhưng mùi vị cũng vẫn thơm ngon ngào ngạt.
Thật ra cho tới giờ, cô còn chưa xác định được, cuối cùng là năm miếng xoài khô ấy thực sự là ngon như vậy, hay là vì ăn vụng cho nên mới ngon như vậy!?
"Sao, mùi vị cũng không tệ lắm phải không?" Đương nhiên, Lâm Tĩnh Dung hết sức tự tin với mùi vị của xoài khô này: "Đây là những miếng xoài khô nhỏ, bình thường ông chủ mang tới Nhà hàng, cho nhân viên phục vụ và khách làm quà vặt, miếng nguyên mùi vị còn ngon hơn nữa, có cơ hội cô nhất định phải nếm thử đấy."
Mễ Quang cố nặn nụ cười: "Ha ha, có cơ hội nhất định tôi sẽ thử."
"Túi này tặng cho cô đi, lấy về từ từ ăn." Lâm Tĩnh Dung rất rộng rãi đối với cô vị khách mới này: "Tay nghề ông chủ chúng rất giỏi, nguyên liệu lẩu tự chọn ở Nhà hàng này là do anh ấy tự chế biến, rất nhiều khách hàng đều thích, sau này nếu rảnh rỗi thì tới ăn thường xuyên nhé."
Mễ Quang nói: "Được, nhất định rồi." Dù sao thì ‘khéo miệng ăn người’, cô ăn rồi còn nhận quà ở đây, thấy bà chị Dung như vậy cũng muốn thường tới làm khách hàng để được săn sóc.
Lần sau, đợi cô lúc tìm được công việc sẽ đến đây nha!
Bữa ăn lẩu tự chọn này của Mễ Quang hầu hết đều là món ăn mặn, lúc thanh toán cũng hết 350 nghìn, nhân viên phục vụ nói nếu cô là người thuê nhà của ông chủ, thì cho cô thẻ hội viên, sẽ được giảm giá 90%.
Mễ Quang hài lòng đi về, thấy bên ngoài cũng không ít khách đang chờ chỗ ngồi.
Nói thật, ở đây làm ăn rất tốt, lúc cô ăn ở trong, chỉ có lúc bắt đầu không có ai, sau đó hầu như không thấy một chỗ trống nào cả, đều là khách đi cả bàn, nhân viên phục vụ quét sạch sẽ ngay, khách mới lại tới một bàn.
Sợ khách chờ buồn chán, ở cửa Nhà hàng còn đặt mấy con thú nhún cho trẻ em, con nào cũng có người đang chơi. Dường như ăn gì đó sợ nhất là đợi quá lâu, những khách hàng này tình nguyện chờ ở ngoài, khẳng định đều rất thích hương vị của Nhà hàng này.
Mễ Quang: "......"
Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ!
Nhưng áo khoác đã bán cho người ta rồi, người ta làm thế nào cô cũng không có quyền can thiệp, "Bộp" một cái cô gập máy tính lại, đứng lên đi lại trong phòng.
Nếu không phải là chủ nhà thúc giục cô, cô cũng sẽ không vội vã bán đồ đi đâu... Quả thật muốn đánh chết anh ta mà!
Sau khi đi vài vòng, cơn tức của Mễ Quang vơi đi chút. Cô vừa chuẩn bị cầm cái ly tai thỏ cô mới mua đó lên uống nước, đã nhìn thấy một con gián từ trên sàn nhà đang bò tới.
"Ahhh. h...!" Mễ Quang hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Tiếu Cố đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, còn Husky thì đang làm loạn trên lưng anh. Mễ Quang không để mắt đến hình ảnh quỷ dị này, hét lớn lên: "Nhà anh thế nào vậy, còn có cả gián!"
Tiếu Cố nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Còn có cả chuột nữa đấy."
Mễ Quang: "......"
Bây giờ cô mặc bộ đồ ngủ tai thỏ, mặt trắng bệch, trông như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi vậy. Tiếu Cố nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy có chút thú vị: "Một con gián thôi mà đã làm cô sợ như vậy à? Cầm dép đập chết là xong."
Mễ Quang có chút suy sụp, nói: "Anh đập đi! Tôi không dám đâu! Nhanh lên!"
Tiếu Cố không kiên nhẫn chớp mi, còn hất Husky trên lưng ra, đứng lên. Mễ Quang đi theo phía sau anh vào phòng, chỉ chỉ vào trong góc: "Ở chỗ đó, nhanh đập chết nó đi!"
Tiếu Cố đi lên "bẹp" một cái đạp bẹp con gián, Mễ Quang quay mặt đi rất nhanh, không muốn nhìn thấy cảnh mắc ói nào.
Sau khi Tiếu Cố tiêu diệt con gián xong, còn thuận tay giúp cô xử lý luôn xác nó. Mễ Quang nhìn sàn nhà không còn dấu vết gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Cố đi tới cửa, lại xoay người lại, nói với Mễ Quang: "Có ý nhắc nhở, con gián sẽ không tự nhiên mà xuất hiện đâu, nếu như cô nhìn thấy một con gián, không chừng ở chỗ cô không nhìn thấy còn có cả một bầy gián đấy."
Mễ Quang: "......"
Quỷ thần ơi, nhất định là kiếp trước cô nợ tên chủ nhà này, cho nên đời này phải tới trả.