Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 14 : Sinh nhật

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


Editor&Betaer: Cogau



Sau khi Nhà hàng bắt đầu mở cửa, Mễ Quang cũng chẳng có thời gian mà nhìn tới điện thoại di động nữa, ráng cố gắng đến buổi trưa hết giờ bán hàng, cô trở lại phòng thay quần áo thay quần áo xong, thuận tiện lấy điện thoại ra xem chút.



Vẫn không có tin nhắn nào gửi cho cô, cô nhíu mày, lại gửi tiếp một tin nhắn đi: "Cậu đang ở đâu vậy?"



Lần này, tin nhắn được gửi lại rất nhanh: "Xin lỗi, vừa rồi có chút việc. Tính tình của chú Mễ - cậu là người hiểu rõ nhất, chú rất cố chấp, chuyện cậu trốn hôn lần này đúng là chú vẫn giữ kín với bên ngoài. Có lẽ chú vẫn rất tức giận, cậu kiên trì thêm một thời gian nữa, có cơ hội mình sẽ thông báo cho cậu."



Mễ Quang xem xong đoạn tin nhắn này, mím môi rồi cất điện thoại vào trong túi xách.



Vừa thoát khỏi trang cá nhân, Cố Trân ở bên cạnh liền lại gần cô ấy, khua khua ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng sóng sánh: "Nhắn tin với ai vậy? Hoắc Lệ, có phải cậu có bạn trai rồi không, hả?"



Hoắc Lệ cười, để điện thoại vào lại trong túi xách: "Đại tiểu thư Cố là cậu còn chưa có bạn trai, tôi đây làm sao dám có bạn trai!"



Lông mày sắc nét của Cố Trân khẽ nhếch lên, đôi môi màu đỏ vểnh lên với nụ cười mê người: "Ai nói tôi chưa có bạn trai?"



Hoắc Lệ cười nói: "Vâng! Vâng! Đại tiểu thư Cố chỉ không có bạn trai cố định mà thôi."



Cố Bảo ngồi ở bên cười một tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn Chu Nghi Nhiên ở bên cạnh: "Nghi Nhiên, ở nước ngoài anh có bạn gái không?"



Chu Nghi Nhiên giơ cái ly đế cao trong tay lên, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ rệt, dưới ánh đèn, trông càng đẹp mắt hơn: "Làm gì có thời gian."



"Chậc chậc." Cố Trân nhìn tay của anh ấy, nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly: "Không hổ là người chơi đàn dương cầm nha, đôi tay này em có thể thưởng thức một năm đấy."



"Híc, chị! Chị đừng dọa cậu thiếu gia của nhà họ Chu sợ nha." Cố Bảo cười đểu, cụng ly với Chu Nghi Nhiên: "Bận bịu tới mức thời gian kiếm bạn gái cũng không có sao? Đáng thương quá... Nhưng bây giờ anh đã về nước rồi, sẽ không có bận rộn như vậy chứ? Lần sau tôi dẫn anh đi chơi."



Cố Trân gõ đầu của cậu ta một cái: "Chơi cái gì? Em nghĩ rằng mọi người đều không làm việc đàng hoàng như em sao?"



Cố Bảo xoa chỗ bị gõ, bất mãn nhìn chằm chằm Cố Trân: "Giao lưu với mấy cô gái không phải là việc chính đáng hay sao, hả?"



Chu Nghi Nhiên bị màn đối đáp của chị em kẻ dở hơi chọc cười, anh ấy nhìn quanh rồi hỏi: "Đúng rồi, sao không thấy Mễ Quang nhỉ?"



Bỗng chốc, vấn đề này khiến không gian đột ngột yên tĩnh lại, Cố Trân lại gõ Cố Bảo một cái rồi nói tiếp: "Mễ Quang à, nghe đâu thời gian này thân thể cô ấy không tốt lắm, em cũng không sao gặp được cô ấy."



Chu Nghi Nhiên nhíu mày: "Thân thể không tốt lắm á? Cô ấy bị sao vậy?"



Cố Trân nhún vai một cái, tỏ ý mình cũng không rõ lắm, ngược lại Cố Bảo nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: "Tôi nghe đồn, hình như Mễ Quang trốn hôn ấy."


Cô đi tới, ngồi vào vị trí Husky mới ngồi hồi nãy, lúc Tiếu Cố từ bếp đi ra, thấy màn này thì có chút buồn cười: "Có loại ảo giác giống như Husky đột nhiên hóa thân thành người vậy ấy."



Mặt Mễ Quang nhăn lại: "Con chó không phải chó đực sao..."



Tiếu Cố mím môi, đưa đồ ăn tới trước mặt cô: "Ăn đi."



Mễ Quang cúi đầu nhìn qua, mặc dù chỉ là một tô mì, nhưng tô mì này trông rất ngon, gia vị đầy đủ: có trứng gà, cà chua, còn có thịt bò nữa!



"Oa, thơm quá!" Không biêt tên Tiếu Cố này có cái gì tốt, hay cũng chỉ có biệt tài nấu nướng!?



Tiếu Cố kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: "Nhân lúc còn nóng, ăn nhanh đi."



"À." Mễ Quang cầm đôi đũa trên tô lên, cuộn một đũa mì, đưa vào miệng. Mùi vị ngon vô cùng, sợi mì thì dai, tròn giống như mì kéo vậy.



Cô ăn nửa chén nhỏ, Tiếu Cố vẫn ngồi đối diện nhìn cô, có lẽ là bởi vì không khí bữa tối dưới nến, mặt của anh đã đẹp trai trông càng mộng ảo hơn. Mễ Quang nuốt hết mì trong miệng xuống, ngước mắt nhìn anh: "Sao tự nhiên anh lại có lòng tốt nấu mì cho tôi ăn thế?"



Chẳng lẽ hôm nay anh tới thị sát ở nhà hàng, thấy mình làm việc rất cật lực sao?



Tiếu Cố nói ngắn gọn đơn giản rõ ràng: "Chúc mừng sinh nhật."



Mễ Quang vẻ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.



Tiếu Cố nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật cô sao?"



Mễ Quang khẽ mím môi, trả lời: "Là sinh nhật của tôi, nhưng làm sao anh biết?"



Tiếu Cố nói: "Trước đây, tôi đã xem qua Chứng minh nhân dân của cô."



Bỗng Mễ Quang lại sững sờ, cái hôm mà cô tới, quả thực là anh có hỏi cô muốn xem Chứng minh nhân dân.



Không biết vì sao, đột nhiên cô có chút cảm động. Cô chớp mắt thật nhanh, cúi đầu không muốn cho Tiếu Cố thấy cô cảm động: "Ông chủ như anh mà chỉ nấu tô mì thôi sao? Tôi còn tưởng rằng ít nhất phải có bữa ăn Tây chứ."



Tiếu Cố khe khẽ tựa vào lưng ghế, nhìn cô nói: "Lẽ ra tôi làm bánh Khả Lệ, thịt bò bít tết rượu đỏ, canh bơ khoai tây, nhưng cô về quá trễ nên tôi đã ăn hết rồi."



Mễ Quang: "......"



Ăn rồi thì cũng đừng nói ra được không chứ!