Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 15 : Nấu ăn
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Editor&Betaer: Cogau
Sau khi Mễ Quang ăn sạch tô mì sinh nhật, ngay cả nước cũng húp sạch, Tiếu Cố ngồi đối diện thấy thế có chút buồn cười: "Mì tôi nấu ngon đến vậy sao?"
Mễ Quang rút cái khăn giấy, vừa lau miệng vừa nhìn anh nói: "Chỉ là tôi quá đói mà thôi." Cô ném khăn giấy vào thùng rác, đứng lên: "Tôi làm việc cho anh đến tận giờ này rồi, cái tô này giao cho anh rửa nha."
Cô nói xong thì đi về phòng của mình, Tiếu Cố nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ thầm, cũng không phải là anh chưa phát lương cho cô nha. Anh cúi đầu cười khẽ, rồi vẫn cầm lấy tô Mễ Quang vừa ăn, đứng dậy đi vào bếp rửa.
Sau khi Mễ Quang ăn tô mì xong mới có chút sức lực, cô tắm rửa sạch sẽ thật nhanh, mặc áo ngủ tai thỏ của mình chui vào trong chăn.
Bôi kem dưỡng da tay hương hoa Anh Đào xong, cô lôi điện thoại di động dưới gối ra.
Thời gian bây giờ là mười một giờ 58phút, còn có hai phút nữa là sinh nhật tuổi 22 của cô trôi qua rồi.
Theo thói quen, cô lượn lên trang cá nhân, thấy mình có một tin nhắn mới chưa đọc, người gửi là... anh ‘Thỏ’!
Mễ Quang kích động ngồi hẳn dậy, cái mũ sau lưng vì động tác của cô mà chụp ngay trên đầu. Cô gẩy gẩy tóc làm cản trở tầm nhìn, mở tin nhắn ra.
Anh Thỏ: sinh nhật vui vẻ ^_^[ bánh ngọt ]
Anh Thỏ: Đã lâu không gặp, em đã 22 tuổi rồi đấy! [ cười trộm ] À đúng rồi, anh về nước rồi, nhưng nghe nói thân thể em không khỏe lắm, sinh nhật mình em cũng còn không lộ diện, rất nghiêm trọng sao? Số điện thoại trong nước của em không gọi được, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho em. Ừ, đây là quà sinh nhật, lần sau gặp sẽ đưa cho em nha! ^_^[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Hình anh ấy gửi có một con thỏ bông to, rồi một bộ đồ ăn hình thỏ màu hồng, trông rất đẹp và đáng yêu.
Mễ Quang hơi sững sờ, mặc dù cô và Chu Nghi Nhiên biết nhau đã nhiều năm, nhưng giao tình không coi là sâu đậm, nhưng là đồng hương cho nên bình thường liên hoan dạ vũ này nọ thì đều thường xuyên gặp.
Nhưng sau khi lên Đại học, hai người họ đều ra nước ngoài, cách liên lạc duy nhất này cũng bị gián đoạn.
Mặc dù Mễ Quang vẫn lén theo dõi anh qua Trang cá nhân, nhưng cũng chỉ có một cách này thôi, thậm chí cô rất ít bình luận. Cô thật không ngờ, thế mà anh lại nhớ sinh nhật của mình.
Sống mũi Mễ Quang cay cay, cô vốn định gửi qua một câu cám ơn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cố không gửi.
Không chừng, sau khi gửi lời cảm ơn thì sẽ nói chuyện, mà một khi nói chuyện thì sẽ khó tránh khỏi việc hàn huyên tình hình gần đây với nhau, mà cô rất không muốn cho anh biết tình trạng chán nản của mình gần đây.
Điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn mới, lần này là:
"Sinh nhật vui vẻ nha BẠN YÊU, quà tặng mình đã chuẩn bị cho cậu rồi, khi nào cậu về mình sẽ đưa cho cậu nha."
Mễ Quang mím môi, để cho công bằng, cô cũng không trả lời tin nhắn này.
Thời gian đã nhảy tới 00:00, cô thoát khỏi Trang cá nhân, nằm lại xuống giường.
Nghĩ đến ngày mai khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, nên đêm nay Mễ Quang ngủ rất ngon.
Mễ Quang cười với anh: "Kiểu ông chủ chỉ việc chỉ tay như anh đương nhiên không hiểu nỗi khổ của nhân viên phục vụ chúng tôi rồi."
Tiếu Cố khẽ cười, kéo Husky đi vài bước, lại quay đầu lại hỏi Mễ Quang: "Cô có muốn cùng dắt chó đi dạo không?"
Mễ Quang nuốt hết nước trong miệng xuống, lông mày khẽ nhướn lên: "Dắt chó đi dạo à?"
"Ừ, thuận tiện làm quen xung quanh một chút."
Mễ Quang nghĩ, rồi đi vào phòng: "Được, vậy anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo!"
Mười lăm phút sau, Tiếu Cố thấy Mễ Quang vẫn còn đang chuốt mi, nhíu mày: "Cô cứ từ từ vẽ nha, tôi đi trước."
"Được rồi, được rồi, tôi xong rồi!" Mễ Quang để mascara xuống, cầm lược lên chải mái tóc xoăn của mình mấy cái, rồi chạy nhanh ra ngoài: "Anh cũng quá không có kiên nhẫn, người ta chờ bạn gái trang điểm cả nửa tiếng cũng rất bình thường."
Tiếu Cố cười với cô: "Vấn đề là cô không phải là bạn gái của tôi."
Mễ Quang quay đầu đi ‘hứ’ anh một tiếng, giống như ai mà thèm bạn trai như anh vậy!
Sau khi hai người đi ra, Tiếu Cố cúi đầu nhìn đồ mặc trên người Mễ Quang: Cô thay một chiếc váy, phần thân trên là len dệt kim màu trắng sữa, còn phía dưới là chiếc váy chữ A màu hồng, còn là váy hai tầng nữa chứ, phần chân váy phía trong dài hơn một đoạn, được may bằng lụa màu cánh sen.
Tiếu Cố bật cười một tiếng: "Dắt chó đi dạo thôi, cô mặc giống như công chúa nhỏ vậy làm cái gì?" Đặc biệt là chiếc áo lông thú nhỏ cộc tay ở ngoài, rất bắt mắt.
Mễ Quang nói: "Bình thường, đi làm tôi đều mặc đồng phục, những bộ quần áo này cũng không có cơ hội mặc. Hôm nay thật vất vả mới ra ngoài, đương nhiên là muốn mặc rồi."
Tiếu Cố im lặng giây lát: "Tôi dắt chó đi dạo, không phải đi để trông chừng cô."
Mễ Quang: "......"
Hai người đang nói chuyện thì cụ Khâu ở lầu năm lại mở cửa đi ra. Nhìn thấy Tiếu Cố và Mễ Quang cùng nhau đi xuống, vẫn như lần trước, hiền hòa cười rồi nói với họ: "Hai vợ chồng son ra ngoài dắt chó đi dạo đấy à?"
Mễ Quang: "......"
Tiếu Cố bình tĩnh nói: "Dạ."
Mễ Quang: "......"
Cô nghiêng đầu, sử dụng ánh mắt chất vấn anh.
Tiếu Cố nói: "Có giải thích với ông Khâu cũng vô dụng, dù sao thì lần sau ông ấy cũng quên thôi."
...... Vậy cũng không thể cứ ngầm thừa nhận như vậy được!