Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 1 : Trốn hôn (2)
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Cô nhếch miệng, đi dọc đường cái về phía trước. Hai bên đường phố có nhiều tiếng rao bán hàng rong và cửa tiệm, lại có cả việc chèo kéo khách nữa, Mễ Quang vẫn đi thẳng rồi chọn một chiếc taxi sạch sẽ nhất.
Tài xế thấy có khách lên xe, nhiệt tình hỏi: "Người đẹp, đi đâu đây?"
Lại bị hỏi vấn đề này, Mễ Quang suy nghĩ, rồi cười nói với tài xế: "Tới khách sạn nổi tiếng nhất ở đây đi."
"Yes Sir!" Tài xế đạp ga, chạy thẳng tới ngã tư.
Cuối cùng, xe taxi dừng ở cửa một khách sạn lớn kiểu Âu, Mễ Quang xuống xe, rồi lấy hành lý từ sau cốp xe ra, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút trước mặt.
Ừ, không tệ ha, cửa chính hoành tráng đủ khí phách, cô cho tám điểm.
Lúc kéo valy hành lý đi tới, anh chàng chờ cửa tuấn tú đã từ xa nhiệt tình đi nhanh tới, chịu trách nhiệm xách hành lý.
Mễ Quang đưa tất cả hành lý cho anh ta, còn mình thì rảnh rang đi trước vào quầy lễ tân làm thủ tục.
"Xin lỗi chị, thẻ của chị không thể sử dụng được ạ." Cô gái ở Quầy lễ tân khéo léo đưa thẻ trả lại cho Mễ Quang.
Mắt Mễ Quang chớp chớp, lại mở ví tiền ra lấy hai cái thẻ khác: "Thử hai cái thẻ này xem sao."
"Vâng ạ, vui lòng chờ một chút." Nhân viên ở Quầy lễ tân lại thử tiếp một lượt theo yêu cầu, sau đó lại trả lại hết cho cô: "Thật xin lỗi, cũng không thể sử dụng, nếu chị có tiền mặt thì có thể thanh toán bằng tiền mặt ạ."
Mễ Quang căng miệng, hít sâu một hơi.
Không sao, cô đã sớm biết ba cô sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô, để ứng biến với nguy cơ các thẻ đều bị ngưng sử dụng, cô đã chuẩn bị sẵn một lượng lớn tiền mặt!
Cô thuê một phòng, tạm ứng luôn tiền thuê ba ngày, cầm thẻ phòng đi trên lầu.
Nội thất của căn phòng không tệ, giường lớn rất êm, bồn tắm cũng khá lớn, Mễ Quang hài lòng xả đầy nước, bọt nổi đầy bồn tắm.
Uể oải thở ra một hơi, cô duỗi lưng một cái, thoải mái nhắm mắt lại.
Lần chạy trốn này, cô đã lên kế hoạch chu đáo rồi, nhưng phần sau của kế hoạch chạy trốn thì cô lại chưa kịp tính toán.
Mặc kệ nó đi, nếu đã tới Thành phố A, trước hết cứ chơi đi đã.
Cô tính sơ sơ, tiền mang theo có thể tiêu xài một thời gian, trong thời gian này, nếu ba cô có thể hồi tâm chuyển ý là tốt nhất, nếu như không thể...... thì dù sao cô cũng là du học sinh, tìm một công việc kiếm miếng cơm ăn ở Thành phố A chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tóm lại, cho dù thế nào, cô đều không cần cuộc hôn nhân này.
Ánh mắt Mễ Quang sáng rực, chỉ 700 nghìn thôi, sau khi trả tiền thuê phòng thì cô vẫn còn dư hơn 200 nghìn, gần 300 nghìn đấy!
Cô cầm ngay điện thoại di động lên bấm số, cẩn thận kiểm tra lại một lần, rồi mới bắt đầu gọi.
Không ai nghe máy.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại bấm gọi lại nhưng vẫn chẳng ai nghe cả.
Cô cúp điện thoại, rồi xé luôn tấm quảng cáo in trên giấy A4 xuống, chuẩn bị tìm đến địa chỉ ở vườn hoa Nam Thành.
Lúc này mưa cũng ngớt, Mễ Quang kéo valy hành lý đi ra, nhìn xung quanh, dễ dàng tìm được "căn hộ vườn hoa Nam Thành - bán hoặc cho thuê".
Một bà dì hai tay cầm hai chiếc quạt giấy từ cửa chính đi ra, trông có vẻ như sắp đi múa ở ngoài quảng trường vậy. Mễ Quang cầm tấm quảng cáo cho thuê phòng trong tay, đi tới hỏi: "Dì ơi, dì có biết anh Tiếu này ở đâu không ạ?"
Bà dì nhìn qua, ‘ồ’ một tiếng: "Đây hình như là số điện thoại của cậu chủ Tiếu thì phải, con muốn thuê phòng sao?"
Mễ Quang chớp chớp đôi mắt to: "Cậu chủ Tiếu ạ? Dì có biết anh ấy ở đâu không? Con gọi số điện thoại này mãi mà không ai nghe máy."
Bà dì xoay người, dùng cây quạt trong tay chỉ một khu nhà gần đó: "Khu nhà đó, tòa nhà số 6B – căn hộ B701, nhưng mà sao cậu ta lại cho thuê có 700.000đ/tháng nhỉ, căn hộ này..."
"Cám ơn ạ!" Bà dì vẫn còn đang phân trần với cô, Mễ Quang đã rất nhanh nói tiếng ‘cám ơn’ với bà ấy, rồi đi nhanh về phía tòa nhà số 6B.
Vừa rồi đã nói, khu này là một khu chung cư cũ, cho nên không có thang máy.
Xách theo nhiều hành lý như vậy lết lên tới lầu 7, đối với Mễ Quang mà nói là một đại nạn, còn việc đi giày cao gót đối với Mễ Quang mà nói, là một thảm họa.
Cô đứng ở lầu dưới của tòa nhà số 6B, lại lấy điện thoại di động ra gọi cho ‘anh’ Tiếu đó, nhưng vẫn chẳng ai nghe máy.
Mễ Quang hít một hơi thật sâu, một tay nhấc valy hành lý lên, hùng hổ lết lên lầu.
Trên đường nghỉ ba lần, cuối cùng vẫn còn sống để lên tới lầu bảy. Cô vừa thở hổn hển, vừa nhấn chuông cửa.
Không bao lâu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong cửa, kèm theo ‘cạch’ một tiếng cửa được mở ra. Một làn hơi ấm phả lên mặt Mễ Quang, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn rõ là một người đàn ông đứng trước mặt.
Dáng người hơi đậm tương xứng với đôi chân dài to, cho dù chỉ mặc một chiếc áo thun có hàng chữ nhỏ cùng với quần jean, nhưng so với những người mẫu nam trên sàn catwalk thì càng làm cho người ta huyết khí dâng trào. Mấu chốt là anh ta còn có khuôn mặt đẹp trai nữa, mái tóc ngắn màu đen lộn xộn cùng với ánh mắt mệt mỏi, kết hợp với gương mặt này cũng trở thành vẻ hấp dẫn thịnh hành nhất hiện nay.
Mặc dù bị mê hoặc bởi sắc đẹp trong giây lát, nhưng rất nhanh Mễ Quang nhớ tới dự định ban đầu mình tới đây: "Xin chào ạ, xin hỏi phải anh có căn hộ cho thuê không?"