Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 2 : Thuê phòng
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Editor&Betaer: Cogau
Tiếu Cố lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt.
Áo len cao cổ màu trắng, váy lụa trắng thùng thình, áo khoác màu hồng phấn, kết hợp với một đôi boot cao đến đầu gối.
Một thân hàng hiệu nha.
Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, hai gò má – vì vận động mạnh nên hồng lên, lúc này trông như điểm thêm chút má hồng vậy.
Tiếu Cố im lặng một chút, rồi hỏi: "Ai nói với cô là tôi muốn cho thuê phòng?"
Giọng trầm như mê hoặc lòng người, xác thực là cũng đầu độc Mễ Quang. Cô chìa tấm quảng cáo ra, thở không ra hơi, nói: "Chính là cái này."
Tiếu Cố cúi đầu nhìn qua một cái, khẽ nhíu mày.
Trên đó đúng là số điện thoại của anh, nhưng anh không nhớ rõ là anh đã dán tấm quảng cáo này khi nào nữa.
Anh nghĩ thầm, trong lòng cũng có suy đoán sơ sơ rồi.
"Anh muốn cho thuê sao? Em rất có thành ý!" Mễ Quang nắm chặt tờ quảng cáo, giống như là bám vào chiếc phao cứu mạng cuối cùng vậy.
Tiếu Cố ngước lên, lại nhìn cô một cái. Cô còn đang thở hổn hển không ngừng, ngay cả mái tóc xoăn màu hạt dẻ cũng có vẻ hơi nhếch nhác.
Anh khẽ mấp máy môi, hỏi: "Cô ở nơi khác tới à?"
Mễ Quang gật đầu một cái: "Em đến đây... tìm việc làm, nhưng vẫn chưa tìm được việc, mà tiền lại bị mất trộm, anh cho em thuê phòng đi, tối nay em không có chỗ nào ở cả."
Cô nói ngắn gọn vẻ thảm thương, Tiếu Cố nghe xong thì nhíu mày: "Tiền cô bị mất trộm rồi hả? Vậy cô còn tiền để trả tiền thuê phòng không?"
Mễ Quang: "......"
Anh cũng chỉ quan tâm tới điều này thôi sao? Người thành phố A đúng là quá lạnh nhạt!
Cô hất nhẹ tóc sang một bên, cố mỉm cười với Tiếu Cố: "Em còn hơn 700 nghìn, phòng của anh không phải là 700 nghìn sao?"
Tiếu Cố nói: "Phòng ở phải đặt cọc ba tháng, cho nên cô phải trả bốn tháng tiền phòng đấy."
Mễ Quang: "......"
Cô chẳng cần biết bốn tháng tiền phòng tổng cộng là bao nhiêu, vì dù sao cô cũng không trả nổi.
Anh ngồi xổm xuống, âu yếm dạy dỗ nó: "Đừng lại gần cô ấy nha, cũng đừng có vào phòng này, nếu cô ấy điên lên sẽ đánh cả chúng ta đấy."
Mễ Quang: "......"
Chó: "......"
Dạy xong con vật yêu quý của mình, Tiếu Cố cảm thấy anh cũng có thể công thành lui thân rồi: "Cô sắp xếp đồ đạc đi, phòng bếp có thể tự do sử dụng, dùng xong nhớ quét dọn sạch sẽ."
Mễ Quang nói: "Không sao, em không biết nấu ăn."
Tiếu Cố nhìn cô một cái, không nói thêm gì, xoay người qua phòng bên.
Mễ Quang khóa cửa lại, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Vừa mới lấy từng cái từng cái quần áo ra, cửa phòng bị gõ.
Cô nghĩ chút, mở hé cửa, lộ ra một đôi mắt sáng ngời: "Chuyện gì vậy ạ?"
Tiếu Cố không để ý đến sự phòng bị của cô, anh đưa di động tới bên khe cửa, hỏi: "Mấy cuộc điện thoại này là cô gọi à?"
"Đúng vậy." Nhắc tới chuyện này, Mễ Quang còn hơi tức giận: "Em gọi nhiều lần anh đều không nghe, anh có biết một cô gái mà phải xách hành lý nặng như vậy lên tận lầu bảy mệt thế nào không? Như đã nói, sao ở chỗ này của anh, ngay cả thang máy cũng không có vậy?"
Tiếu Cố vừa mấp máy miệng, Mễ Quang liền vội cắt ngang anh: "Được rồi, em biết là anh đã nói ‘nếu cô không thích thì có thể không thuê’ rồi."
Tiếu Cố cười với cô: "Tôi cũng đã nói tôi có thể không cho thuê."
Mễ Quang hít một hơi, cũng cười nói: "Thật ra thì em rất thích leo cầu thang, không chỉ có thể rèn luyện thân thể, mà còn có thể giảm cân đấy, ha ha."
Tiếu Cố không ‘nhiều chuyện’ với cô, từ trong túi quần anh lấy ra một cái điện thoại di động khác, bấm số điện thoại của Mễ Quang.
Chiếc điện thoại màu hồng đào 10s của Mễ Quang vang lên, cô nhấn tắt, hỏi: "Anh làm gì thế?"
Tiếu Cố nói: "Đây là số riêng của tôi, nếu cô có việc gì cần tìm tôi thì gọi số này. Còn số kia là in trên danh thiếp cho khách hàng, bình thường tôi sẽ không nghe."
Mễ Quang: "......"
Ông chủ mà làm như vậy thì việc làm ăn thực sự không có vấn đề chứ?!?
Cô oán thầm một câu, rồi cúi đầu bấm điện thoại của mình, sau khi lưu tên "Anh Tiếu" vào, cô lại xóa chữ phía trước đi, hỏi: "Anh tên gì vậy?"
Đã đi hai bước rồi, Tiếu Cố dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía cô: "Tiếu Cố, ‘Cố’ trong ‘nghĩa vô phản cố’ – tức là ‘làm việc nghĩa không được chùn bước’."