Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 3 : Tìm việc

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


Editor&Betaer: Cogau



Mễ Quang đóng cửa lại, lưu số điện thoại của Tiếu Cố vào máy.



Cô tốn không ít thời gian để sắp xếp lại đồ đạc, sau khi xong xuôi, ngoài trời cũng đã tối hẳn. Mễ Quang nhìn đồng hồ, tới giờ bản tin thời sự rồi. Cô sờ bụng một cái, cảm thấy hơi đói, nhưng không biết nên ăn gì.



Tính toán một lát, cô lấy từ trong túi ra hộp socola buổi trưa mới mua, mở cái hộp tuyệt đẹp rồi cầm một viên ra.



Mùi socola quện vào mũi, Mễ Quang khẽ cắn một miếng, vị socola cùng hương dâu thơm nồng hòa tan trong miệng, vị ngọt thấm tận đáy lòng.



"Ưmh! Ăn quá ngon." Mễ Quang cất giọng hạnh phúc, cô nuốt hết miếng socola trong miệng xuống, rồi lại đưa tay định lấy viên thứ hai.



Khi ngón tay đẹp đẽ vừa động vào viên socola, thì do dự một chút. Hộp socola này có tất cả tám viên, nếu ăn thêm một viên thì ít đi một viên.



Mễ Quang thu tay lại, liếm liếm đầu ngón tay của mình, đậy cái hộp lại.



Nên ăn tiết kiệm chút đi, những ngày đói thế này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa.



Coi như là giải quyết xong cơm tối, Mễ Quang ôm bộ đồ ngủ tai thỏ của cô định đi tắm. Cô áp sát lên cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài không có âm thanh, mới mở cửa thật nhanh, đi ra ngoài.



Vừa mới đóng cửa lại, đã nhìn thấy con chó Husky của Tiếu Cố nuôi đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn cô.



"Hức." Tiếng thét chói tai sắp cất lên bị cô gắng gượng nuốt lại, biến thành một cái nấc. Lúc này, Tiếu Cố không có ở đây, nếu cô hét lên sẽ dọa con chó này, vậy thì coi như xong đời.



Cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, mắt nhìn thẳng đi nhanh đến cửa phòng tắm, mở cửa đi vào.



Cho đến khi khóa trái cửa phòng tắm, Mễ Quang mới dựa lưng vào cửa, hai chân như nhũn ra, ngồi sụp xuống.



Khi nhịp tim đã bình phục hơn, cô quan sát phòng tắm mấy lần.



Không có bồn tắm, sau này cũng không thể tắm rồi.



Cô chép miệng, đặt sữa tắm và dầu gội lên kệ, mở vòi hoa sen.



Tắm xong ra ngoài, Mễ Quang cố để ý, con Husky đó vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ.



Cô lại nấc cục một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt, mắt nhìn thẳng giống như vừa rồi trở lại phòng của mình.



Xác nhận mấy lần cửa đã được khóa kỹ, cô ngã lên giường mà lòng vẫn còn sợ hãi.



Cái giường này nhìn tầm thường, nhưng nằm rất thoải mái.


Sau khi suy nghĩ tới thảm cảnh đó, Mễ Quang lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một người một chó cứ đối đầu như vậy một lát, bỗng Husky vẫy vẫy cái đuôi, bước lên một bước.



Theo phản xạ, Mễ Quang lùi về sau hai bước.



Husky đi tới bên cạnh tủ bát rồi ngừng lại, nó nhìn Mễ Quang, rồi lại nhìn tủ bát vẫy vẫy cái đuôi.



Mễ Quang vẫn đứng im tại chỗ, cho đến khi con chó to trước mặt lặp lại động tác này lần thứ tư, rốt cuộc cô mới duỗi cánh tay, đẩy cánh cửa tủ bát đó ra.



Trong đó để một hàng túi giấy đóng gói sẵn, bởi vì ánh sáng của màn hình điện thoại di động quá yếu, cô nhìn không rõ bên trong đựng gì.



Con chó lại nhìn những túi giấy ngoe nguẩy cái đuôi, rồi lè lưỡi nhìn Mễ Quang.



...... Nó đang bảo mình lấy sao?



Mễ Quang nuốt nước miếng một cái, ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’, cô vẫn nên nghe theo chỉ thị của Husky thì có vẻ an toàn hơn.



Cô lấy một túi giấy, thật nhanh rút tay về. Dùng di động soi lên miệng túi trong suốt, Mễ Quang phát hiện bên trong lại là xoài khô.



Husky tiếp tục vẫy đuôi với cô.



Mễ Quang: "......"



Không biết có phải hiện tại cô quá đói, mới có thể cảm thấy động tác của nó là bảo mình ăn không nữa?



Cô cầm túi giấy xem, không có ngày sản xuất cũng không có nơi sản xuất, loại sản phẩm ‘ba không’ này cô không dám ăn. Nhưng trước cái nhìn tha thiết chờ mong của chó, cô vẫn mở miệng túi ra, lấy một miếng xoài khô ra.



Vừa túi giấy ra, mùi xoài khô thơm ngọt xông vào mũi, cô cẩn thận cắn một ít xoài khô trong tay, bỗng ánh mắt sáng lên.



Từ nhà hàng Michelin ba sao đến những quán ăn nhỏ ven đường, Mễ Quang đã từng thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon nhiều nơi trên thế giới, nhưng cô chưa bao giờ ăn món xoài nào ngon như vậy cả! Móa! So với đồ nhập khẩu, đồ ăn của đất nước cô ăn còn ngon hơn!



Thịt quả rất dầy, cắn rất dẻo, hơn nữa mùi thơm nức, không bởi vì chế biến thành quả khô mà mất đi hương vị vốn có của quả xoài. Từng miếng mềm mượt, miếng vừa phải, quả thật hết miếng này tới miếng khác dừng lại không được!



Mễ Quang ăn một mạch hết ba miếng, cô chợt dừng lại.



Đợi chút, tình huống này hình như có vẻ không đúng.



Cô lại nhìn con chó to trước mặt, nó đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, lè lưỡi nhìn mình.



Mễ Quang liếm mép một cái, nuốt hết xoài khô trong miệng xuống, lại lấy ra hai miếng nữa, sau đó gói túi kín rồi đặt lại chỗ cũ. Đóng tủ bát lại, cô nhặt trái dưa leo rơi ở dưới đất lên rồi lao nhanh ra khỏi phòng bếp, trở lại phòng mình.



Hi vọng ngày mai chủ nhà sẽ không phát hiện trong phòng bếp thiếu một trái dưa leo và năm miếng xoài khô.