Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 20 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
EDIT BY CHERYL CHEN
Sau khi Cố Tín tốt nghiệp trung học, anh tới thành phố A, khi đi chơi gặp một số người làm âm nhạc nổi tiếng, giúp anh làm ngôi sao ca nhạc, rồi anh định cư ở thành phố A.
Anh cũng không thường liên hệ với gia đình ở thành phố C, người duy nhất giao tình tốt với anh, là anh họ Tiêu Cố. Không nghĩ tới một ngày, anh có thể gặp lại bạn cũ.
Người đại diện của anh giúp anh và Chu Nghi Nhiên gặp lại nhau, cho họ ôn chuyện cũ.
“Cậu về nước khi nào thế?” Cố Tín lắc lắc chén trà bằng sứ, hỏi Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên nói: “Tháng trước, không ngờ khi trở về lại có cơ hội hợp tác với cậu, thật có duyên.”
Cố Tìn cười, anh làm nhạc rock, không liên quan gì đến dương cầm, nhưng gần đây anh thử nghiệm phong cách mới, nghĩ rằng nên có yếu tố dương cầm, nên để người đại diện đi liên hệ với nghệ sĩ dương cầm.
Không nghĩ rằng lại tìm được Chu Nghi Nhiên.
“Cậu còn nhận ra tôi, tôi cũng hơi ngoài ý muốn.” Anh uống một hớp trà, để chén xuống, “Giờ cậu định cư ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Trước khi cậu hoàn thành bản thu, tôi sẽ ở đây”, nói đến đây, anh dừng một chút, nhìn Cố Tín: “Còn cậu? Trở về thành phố C à?”
Cố Tín nhún vai: “Nhà tôi không thích tôi chơi nhạc.”
Con ngươi Chu Nghi Nghiên giật giật, khi còn bé, Cố Tín rất tự lập, đơn độc, lũ trẻ bọn họ tụ họp chơi đùa cũng không thấy anh tham gia, thật đau đầu. Anh cười, nói: “Tôi cũng làm nhạc mà.”
Cố Tín nhíu mày: “Cậu không giống tôi, trong mắt họ, cậu là nghệ sĩ dương cầm, còn tôi là người hát rong.”
Chu Nghi Nhiên cười khẽ: “Trước khi tới, tôi đã xem qua thông tin cơ bản của cậu, cậu được nhiều thành tựu đấy.”
Cố Tín khẽ lắc đầu, cười: “Cậu không thấy lễ trao giải vừa qua à? Golden Melody Award tôi đều thua trước nhóm Quả chanh.”
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không biết rõ về thị trường âm nhạc lắm, nhưng lần này cậu tìm tôi, bởi vì muốn có phong cách đột phá đúng không?”
“Đúng.” Cố Tín nói như đang suy tư điều gì đó.
Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa, người bán hàng bưng khay đi đến, mang thức ăn lên. Chu Nghi Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn Trung Quốc, cười với Cố Tín: “Bình thường khi ở nước ngoài, tôi rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, một mình cậu ở thành phố A, không nhớ nhà à?”
Cố Tín nói: “Không sao, tôi có anh họ bên cạnh.”
Chọn một trong hai, quá khinh người!
Tiêu Cố đi hơn 20 phút đường xe, mới đến Trung tâm Ánh Sao. Từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, hai người vào siêu thị. Trong trung tâm, không khí giáng sinh đã tràn ngập mọi ngóc ngách, nhìn đâu cũng thấy đồ trang trí giáng sinh, trong siêu thị cũng bán cây thông Noel nhỏ và các đồ dùng đặc trưng của Giáng sinh.
Tiêu Cố vào khu thực phẩm, chọn nguyên liệu nấu ăn, Mễ Tình cũng đi theo chọn đồ ăn vặt.
Tiêu Cố nhìn cô cầm mấy túi khoai tây chiên cùng một hộp bánh quy, hứng thú hỏi: “Cô có tiền à? Hình như sắp phải đóng tiền phòng rồi.”
Mễ Tình: “…”
Anh mà không nhắc đến, cô cũng suýt quên. Trước cô tìm trên websit nhà đất, phòng thông thường 1 ngàn tệ 1 tháng, nhà một gian cũng 500 tệ, phòng như nhà Tiêu Cố cho thuê, tìm đỏ mắt cũng không có căn thứ hai.
“Bao giờ về tôi trả tiền nhà cho anh.” Cô mới nhận lương, rồi tiền học bổ túc của hai đứa bé kia, tình hình kinh tế coi như rộng rãi.
Nếu không… cô cũng đâu dám dạo trung tâm mua sắm.
Tiêu Cố nhướn mày, mặt mang ý cười: “Xem ra tôi có thể tăng tiền phòng.”
Mễ Tình khinh bỉ nhìn anh, mất hứng: “Tôi không có tiền mua thì không được phép ngắm à? Ngắm cũng không được à?”
“Rồi rồi.” Ánh mắt nhiều người nhìn sang bên này, Tiêu Cố nhanh chóng đồng tình với tiểu công chúa.
Mễ Tình là người cuồng Bunny, tủ quần áo của cô đều lấp đầy bởi trang phục của hãng Bunny. Cho nên khi đến khu quần áo, cô đi thẳng tới cửa hàng Bunny.
Cô nghĩ quả nhiên không sai, hãng đã bắt đầu bày bán bộ sưu tập mùa xuân, giá so với áo lông còn đắt hơn.
Nhưng kiểu dáng quần áo hãng này luôn mang đến cho Mễ Tình sự hứng thú, cô thử hết tất cả quần áo mỗi cái một lần, rồi lôi Tiêu Cố đi.
Nhân viên bán hàng: “…”
Đi đến cửa thang máy, Tiêu Cố bật cười: “Đi nhanh như thế làm gì? Cô lo lắng người nhân viên kia sẽ lao tới đánh cô à?”
Mễ Tình hít một hơi, kiềm chế rạo rực trong lòng: “Tôi sợ bước chậm một chút, tôi sẽ không nhin được mà mua hết.”
Tiêu Cố nói: “Nhưng cô không có tiền.”
Đây quả thực là nói thẳng tim đen, giết người không