Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 21 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


Cửa ra của thang máy ở đại sảnh tầng 1, đối diện là một khoảng không gian nhỏ. Bây giờ ở đó có một cây thông Noel trang trí rực rỡ hoa lệ, bên cạnh còn đặt một chiếc đàn dương cầm màu trắng, có một đứa trẻ đang đứng dùng ngón tay chọc chọc phím đàn.



Tuy chỉ là trò chơi ngốc nghếch, nhưng vẫn nghe ra giai điệu, là bài hát mọi người đều thuộc ‘Hai con hổ’.



Đứa trẻ đó đánh xong khúc ca, người mẹ vỗ tay cười, ôm đứa trẻ đi.



Mễ Tình đứng trước đàn dương cầm, đi tới hỏi nhân viên công tác gần đó: “Cái đàn này có được dùng không?”



Nhân viên công tác trả lời: “Có ạ, chỉ cần không làm hỏng là được ạ.”



Mễ Tình đưa hết đồ trên tay cho Tiêu Cố, sửa lại quần áo, ngồi xuống trước đàn.



Cô giơ tay thả một phím dàn, tựa hồ như đang suy nghĩ nên đánh khúc nào, một lát sau, đầu ngón tay của cô nhấm phím đàn thứ nhất.



Tiêu Cố chỉ nghe phần đầu, đã biết đây là bản nhạc nổi tiếng thế giới, tên là ‘Jingle Bell’.



Bây giờ đàn khúc nhạc này rất hợp lúc, hơn nữa bản Mễ Tình đàn với bản bình thường anh nghe không giống nhau, Mễ Tình như đang đàn bản nhạc đã được gọt giũa cải tiến.



Một bản nhạc chấm dứt, thu hút rất nhiều khách trong trung tâm, ngay cả nhân viên công tác cũng vỗ tay khen ngợi cô.



Mễ Tình đứng dậy cúi chào mọi người, cầm đồ đạc của mình trên tay Tiêu Cố, đi về bãi đỗ xe.



Sau khi Tiêu Cố cho xe chạy, liếc mắt tò mò nhìn cô: “Đàn dương cầm là môn học bắt buộc của công chúa nhỏ à?”



Mễ Tình cau mũi, tự hào nói: “Hồi còn học tiểu học, trình độ đàn của tôi đã lên cấp mười rồi.”



Đối với đàn dương cầm, ban đầu cô không có hứng thú, chỉ đến khi cô vô tình biết được, Anh Thỏ thích đàn dương cầm, nên cũng đòi học. Cha mẹ cô đương nhiên vui vẻ bằng lòng, Tiêu Cố cũng cho rằng, đàn dương cầm là môn học bắt buộc với tiểu thư nhà giàu.



Nhưng lâu quá rồi không luyện lại, không còn háo hức như ngày trước nữa rồi.



Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày đi du lịch. Tiệm Xuyến Xuyến ‘Hương Phiêu Mười Dặm’ ngừng kinh doanh hai ngày, công nhân viên làm trên một năm hưởng thụ chuyến đi miễn phí, nhân viên dưới một năm cũng có hai ngày nghỉ thỏa thích, tất cả mọi người đều mừng rỡ.



Trước khi lên đường, Tiêu Cố gửi chó cho hàng xóm. Hàng xóm không hề lo lắng Husky sẽ phá nhà họ, bởi ngày thường có thể nhìn ra, con chó này được Tiêu Cố giáo dục cẩn thận.



Husky như biết mình bị vứt bỏ, cọ cọ vào ống quần Tiêu Cố tỏ vẻ đáng thương. Tiêu Cố ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó: “Đừng giả vờ giả vịt nữa, chờ tao về mang thịt cho mày ăn.”
Tiểu Vương chính là Tiểu Vương phụ trách phòng hành chính.



Thấy không còn chuyện gì để soi mói, mọi người chuyển chủ đề rất nhanh.



Bên trong từng phòng khách sạn cũng được trang trí kiểu cổ điển, tuy nhìn giống khách sạn thời xưa, nhưng vẫn áp dụng mô hình hiện đại, trên hành lang cũng có nhân viên túc trực.



Mễ Tình và Thẩm Thi Thi vào phòng, bắt đầu thu xếp đồ đạc, Tiêu Cố mới nói, 11 rưỡi ăn cơm, mọi người tập hợp bên ngoài.



Thẩm Thi Thi chỉ mang hai túi, cũng không phải sửa soạn gì nhiều, liền đến gần Mễ Tình, hỏi cô: “Nói thật đi, cô với ông chủ có gì không?”



Mễ Tình nhẹ nhàng chớp mắt, hỏi ngược lại: “Có gì là có gì?”



Thẩm Thi Thi cười xấu xa: “Hắc hắc.”



Mễ Tình: “…”



Cô không hiểu ẩn ý đâu.



Thẩm Thi Thi bỏ túi xuống, ngồi trên giường mình: “Tôi thấy cô với ông chủ rất xứng đôi, tôi ủng hộ hai người!!”



Mễ Tình: “…”



Ai cần cô ủng hộ chứ.



Trong phòng Lâm Tĩnh Dung, cũng có một người bát quái: “Chị Dung, giữa chị với ông chủ có chuyện gì à?”



Lâm Tĩnh Dung vừa dọn đồ ra, vừa nói: “Chuyện gì sao?”



Tiểu Vương tiến đến gần cô, ý như ‘hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội’: “Nghe nói chị và ông chủ đã quen biết nhiều năm, em luôn mong chị trở thành vợ ông chủ, nhưng bây giờ ông chủ Tiêu đối xử với Mễ Tình hơn mức bình thường, nếu chị không nỗ lực sẽ bị người ta hớt mất đấy!”



Khóe miệng Lâm Tĩnh Dung giật giật, cô không nói gì.



Tròng mắt Tiểu Vương chuyển động, cười ám muội: “Quên đi, em biết bọn chị đều dễ xấu hổ, cái này cứ để em giúp!!”