Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 25 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
EDIT BY CHERYL CHEN
Nghe được chuyện tối qua, mặt Mễ Tình đỏ lên.
Cô không nói gì mà xoay người lại, định trốn đi. Tiêu Cố nhìn theo bóng lưng cô, cũng leo lên.
Lâm Tĩnh Dung đến bên Tiêu Cố, sóng bước với anh: “Anh với Mễ Tình thế nào rồi?”
“Không có gì.” Tiêu Cố lên tiếng nhàn nhạt.
Lâm Tĩnh Dung ngẩng đầu nhìn anh, tựa như vẫn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.
Sau khi lên đến đỉnh núi, mọi người tự do hoạt động. Lớp tuyết rất dày, phóng tầm mắt nhìn quanh đều là tuyết trắng. Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng rất lạnh lẽo, Mễ Tình mặc áo lông, đầu ngón tay đông cứng vào.
Tiêu Cố mang theo một cái bình nước, bên trong là khương trà làm ấm người. Anh đổ trà vào nắp bình, đưa cho Mễ Tình.
Mễ Tình nhìn trà bốc hơi nghi ngút trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố: “Anh không phải đối xử tốt thế với tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Tiêu Cố thấy hơi buồn cười, vẻ mặt của Mễ Tình bây giờ như trẻ con giận dỗi, nhìn rất.. đáng yêu.
“Vậy cô uống đi.” Anh bê nắp bình trên tay, không có ý thu lại.
Mễ Tình cắn môi, lấy nắp bình để đuổi anh đi sớm.
Định uống cạn một hơi, cô quên mất: trà rất nóng.
Môi mới chạm vào nước trà, Mễ Tình suýt thì hất cả nắp ra: “Nóng quá! Anh cố ý hả!!”
Tiêu Cố giật mình, cau mày nhìn xem cô có bỏng không: “Cô không thấy trà đang bốc khói sao?”
Mễ Tình nhìn chằm chằm vào anh, có điều đôi mắt to vừa bị kích động, nổi lên một tầng sương mỏng, vẻ mặt đáng thương.
Tiêu Cố cũng nhìn cô, rồi cụp mắt, lấy nắp bình về. Anh nhẹ thổi vào nước trà đang tỏa khói, rồi đưa lại cho Mễ Tình: “Công chúa nhỏ, uống trà đi.”
Mễ Tình: “…”
Cô hơi lúng túng, ‘hừ’ một tiếng, tự mình thổi mấy lần, mới nhấp một ngụm trà nhỏ.
Tiêu Cố thấy công chúa rốt cuộc cũng uống trà, rót cho mình một ly, vừa đưa kề bên môi, đã bị Mễ Tình gọi lại: “Chờ đã! Chỗ đó tôi vừa uống xong, anh uống bên kia đi!”
Tiêu Cố khựng lại, khẽ cười, xoay nắp bình uống trà.
Mễ Tình cau mũi, tìm Thẩm Thi Thi cùng chụp ảnh, Tiểu Đức Tử tiến lên nói cười hì hì: “Ông chủ Tiêu, tôi cũng muốn uống trà.”
Tiêu Cố nói: “Mang cốc ra đây.”
Tuy trời rất tối, nhưng đèn bên trong lại sáng vô cùng, mọi thứ rất rõ ràng.
Nhà ở đây được thiết kế theo lối biệt thự Châu Âu, mỗi nhà còn có cả hoa viên và sân thượng. Mễ Tình nhìn một lúc, hỏi Tiêu Cố: “Anh có nhà ở đây?”
Tiêu Cố gật đầu: “Ừ.”
Mễ Tình: “…”
Xem ra bán Xuyến Xuyến rất có tiền đồ.
Land Rover của Tiêu Cố chạy đến trước một ngôi biệt thự rồi dừng lại, anh lái xe vào ga ra, đi ra ngoài. Mễ Tình theo anh xuống xe, nhìn xung quanh. Tiêu Cố quét vân tay trước cánh cửa đang đóng chặt, cửa liền mở ra.
Mễ Tình ‘ồ’ một tiếng, đúng là khóa vân tay.
Tiêu Cố dẫn cô đến phòng khách, đưa cho Mễ Tình một đôi dép: “Đi vào đi.”
Mễ Tình bĩu môi, thay dép đi vào.
Chỗ này đã sửa chữa xong, rất sạch sẽ, Mễ Tình dạo quanh một vòng, nói với Tiêu Cố: “Anh sửa sang xong rồi, tội gì không ở?”
“Chỗ này xa quá, bên kia gần tiệm hơn.” Tiêu Cố cởi áo khoác ra, để ở ghế salon, nhìn cô nhếch miệng: “Chỗ này tôi định dùng làm phòng cưới.”
Mễ Tình: “…”
Mặt cô đỏ làm gì!
Tiêu Cố cười, giới thiệu cho Mễ Tình: “Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ cho khách và thư phòng, tầng ba là phòng ngủ chính, cô muốn ở đâu?”
“Phòng ngủ cho khách!” Mễ Tình nói xong lập tức chạy lên trên tầng. Tiêu Cố đi sau cô lên tầng hai, tiện tay mở cửa phòng giúp cô, “Gian này có phòng tắm riêng, cô có thể tắm.”
Mắt Mễ Tình sáng lên, tuyệt quá!
Cô nhìn Tiêu Cố, trừng mắt: “Nhà này anh cũng cho thuê à??”
Tiêu Cố nhìn cô, trừng lại: “Không cho thuê, ai gả cho tôi được ở miễn phí.”
Mễ Tình: “…”
Cô vào trong phòng, cầm tay nắm cửa: “Anh Tiêu, tôi cần thời gian nghỉ ngơi, anh đi được rồi.”
Tiêu Cố cười, xoay người đi, Mễ Tình thấy anh lên lầu, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lúc này, Cố Tín còn đang ở trong công ty bàn chuyện ra album mới. Anh nhìn thấy Thẩm Thi Thi gửi ảnh cho tài khoản công chúng của anh, cười với Chu Nghi Nhiên đối diện: “Hôm nay cực khổ rồi, mai tôi mời anh đi ăn Xuyến Xuyến.”