Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 24 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
EDIT BY VŨ
BETA BY CHERYL CHEN
Mễ Tình la hét tê tâm liệt phế, tiếng thét chói tai kinh động nhân viên phục vụ, giọng của cô vẫn chư dừng hẳn, thì đã có người mặc đồ phục vụ chạy vào.
Tay Tiêu Cố còn khoác trên vai Mễ Tình, mà khăn tắm của Mễ Tình lại chồng chất bên chân. Nhân viên phục vụ nhanh chóng phân tích hiện trường, giơ sổ tay tuyên truyền còn chưa phân phát hết lên, chỉ thẳng vào Tiêu Cố lớn giọng: “Vị tiên sinh này! Mời anh lập tức buông vị tiểu thư kia ra!”
Tiêu Cố quay đầu nhìn cô, muốn giải thích vài câu, vậy màanh chưa kịp mở miệng, nhân viên phục vụ kia lại lớn tiếng hơn: “Không được cử động! Lập tức buông vị tiểu thư kia ra!”
Tiêu Cố: “…”
Cô không thể nghĩ xong rồi mới nói tiếp sao.
Anh quay đầu nhìn Mễ Tình, thấy áo khoác đã vừa trên người cô, liền buông cô rồi lùi ra sau hai bước. Nhân viên phục vụ thấy anh vừa keo dài khoảng cách, nhanh chóng xông tới, nhặt khăn tắm trên đất khoác lên vai Mễ Tình: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Có cần tôi báo cảnh sát không?”
Tiêu Cố: “…”
Bây giờ anh mới chợt nhận ra, mình phải giải thích.
Mễ Tình vì bị đả kích quá mức, nên tạm thời mất đi khả năng nói chuyện. Nhân viên phục vụ lại cho rằng cô sợ hãi, nên đỡ cô về phòng thay quần áo.
Để lại một mình Tiêu Cố, nhân viên bên ngoài nhanh chóng dẫn anh đến phòng làm việc của quản lý suối nước nóng
Quản lý suối nước nóng là một người đàn ông trung niên hơi mập, từ khi sinh ra đã hớn hở, nhìn qua rất vui vẻ. Ông ngồi một bên ghế sô pha, cười híp mắt nhìn Tiêu Cố ngồi đối diện.
Áo khoác của Tiêu Cố bị Mễ Tình cầm, cho trên trên người anh chỉ mặc áo lông màu trắng, anh mấp máy môi, nhấn mạnh một lần nữa: “Giống như tôi đã nói rồi, tôi và cô gái kia có quen biết.”
Quản lý ngồi đối diện nhấp ngụm trà nóng, cười ấm áp: “Tôi đã xem lại camera, đúng là hai người đi chung thật. Tôi tin anh là ông chủ của cô ấy, nhưng làm ông chủ thì không nên lợi dụng chức vị làm bậy, bức bách nhân viên làm chuyện mà họ không muốn”
Tiêu Cố: “… “
Đừng có tự tiện suy nghĩ lung tung như vậy được không?
Anh thở dài, cười với người quản lí: “Tôi nói lại một lần nữa, khăn tắm của ấy không cẩn thận bị rơi, tôi chỉ trùm áo khoác của mình lên người cô ấy thôi.”
Quản lí khí thế nói: “Trong suối nước nóng không có người trông chừng, đương nhiên anh nói thế nào cũng được.”
Thẩm Thi Thi thấy mặt Mễ Tình ngày càng đỏ, nhướn mày dò hỏi: “Có lẽ nào hôm qua, khi ông chủ Tiêu đuổi theo, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Chả có cái gì cả.” Mễ Tình nhảy dựng lên.
“Không có gì là được rồi.” Thẩm Thi Thi kéo tay cô, đi tới cửa “Nếu không có việc gì xảy ra vậy thì lên đường thôi, trên núi có cảnh tuyết đó~.”
Mễ Tình muốn kéo tay mình về, nhưng làm vậy thì khác gì tự mình thừa nhận xảy ra chuyện gì đó với Tiêu Cố, nên đành theo ra ngoài.
Sau khi hai người bọn họ ra ngoài, mọi người đều đã đến đông đủ, Tiêu Cố nhìn thoáng qua Mễ Tình, Mễ Tình dời ánh mắt, giả vờ nhìn phong cảnh.
Tiêu Cố thu mắt, nói với mọi người: “Đi ăn sáng trước rồi leo núi.”
Mọi người hoan hô, đi theo anh, Mễ Tình bị Thẩm Thi Thi kéo đi phía sau bọn họ.
Thẩm Thi Thi nói không sai, mọi người không hề để ý nụ hôn tối qua của cô và Tiêu Cố.
Ngoại trừ cô
Ánh mắt của cô lơ đãng rơi vào người Tiêu Cố đang đi phía trước, anh… Chắc anh cũng để ý!?
Mễ Tình cúi đầu, bắt đầu nhìn chòng chọc mũi chân của mình.
Trên đường đi dọc theo đỉnh núi, Mễ Tình đều cố gắng lảng tránh Tiêu Cố, ngay cả ánh mắt cũng không muốn tiếp xúc với anh. Thẩm Thi Thi đi một bước chụp một tấm hình, tương đối hài lòng, liền gửi tin nhắn cho Cố Tín. Mễ Tinh đi cùng với Thẩm Thi Thi, thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp phong cảnh, mỗi lần không cẩn thận chụp dính bóng dáng của Tiêu Cố, cô ghét bỏ nhăn mặt chau mày.
Phía trước là một đoạn cua, mọi người đều đi chậm lại. Thể lực Mễ Tình vốn không tốt, hơn nữa trong lòng luôn không yên, dưới chân mền nhũn liền trượt chân.
Tiêu Cố nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, hai người khó khăn lắm mới đứng vững.
“Khi đi để ý một chút được không?” Tiêu Cố nhíu mày, giọng nói mang theo ý tức giận.
Mễ Tình cũng nhíu mày, giận đùng đùng nói: “Tôi vẫn để ý mà, anh buông ra.” Cô lắc lắc, muốn bỏ tay Tiêu Cố ra.
Nhưng kỳ lạ thật, Tiêu Cố không phải người đứng gần cô nhất, nhưng lại là người đầu tiên kéo cô lại.
Tiêu Cố thở dài, buông tay cô ra, dùng giọng nói đủ để cô nghe thấy: “Chuyện đêm qua tôi sẽ giữ bí mật.”