Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 51 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


EDIT BY CHERYL CHEN



Đây là lần đầu tiên Mễ Tình thấy Tiêu Cố mặc trang phục nghiêm chỉnh như vậy, cả người tây trang đen, cực đẹp trai… nhưng cũng giống xã hội đen.



Cô ngây ngốc trong chốc lát, rồi tỉnh cơn mơ đi tới cạnh Tiêu Cố, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”, ăn mặc lại như thế.



Tiêu Cố nhìn kĩ cô một lần, như để xác định xem cô có bị thương không: “Em không sao chứ?”



Mễ Tình lắc đầu, Tiêu Cố khẽ cười như thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.



Bố Mễ kéo vai Mễ Tình, cau mày hỏi: “Người này là ai thế?”



Con ngươi Mễ Tình động đậy, đáp: “Là bố của đứa trẻ trong bụng con ạ.”



Tiêu Cố bình tĩnh nhìn cô, chưa nói, mặt bố mẹ Mễ cứng lại.



Bố Mễ kéo Mễ Tình ra đằng sau, rồi bước lên trước một bước, nhìn Tiêu Cố hỏi: “Cháu là con trai Cố Niệm à?”



Tiêu Cố nói: “Vâng ạ.”



Bố Mễ cười lạnh, trong giọng nói mang theo sự đùa cợt chế giễu: “Cố Niệm dạy con trai như thế à? Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không biết liêm sỉ.”



Lông mày Tiêu Cố níu lại, Mễ Tình đã không nhịn được mà sấn sổ: “Bố à, dì Cố đã qua đời rồi, bố không tích nổi chút khẩu đức à!”



Khóe miệng bố Mễ giật giật, nuốt lời định nói vào trong họng.



Cố Niệm và ông có chút giao tình. Bà ấy là người học rộng, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người. Nhiều người đồng trang lứa với họ rất quý mến bà ấy.



Khi đó vì muốn chiếm được nụ cười của bà ấy, bao nhiêu cậu ấm hao tốn tâm tư, nhưng ai ngờ, Cố Niệm sẽ chạy trốn cùng một người đàn ông lỗ mãng. Cố lão gia vì quá tức giận, nên đã buông lời muốn đoạn tuyệt với Cố Niệm.



Cuối cùng quan hệ giữa Cố Niệm và Cố gia không đổ vỡ, không ai biết điều này, nhưng từ đó về sau, không ai còn thấy Cố Niệm nữa.



Không nghĩ rằng đã qua nhiều năm, một lần nghe được tin tức của người xưa, thì đã là tin báo tử.




Sau khi cửa xe đóng lại, anh mới lộ ra vẻ mệt mỏi, dùng tay đè huyệt thái dương. Mễ Tình thấy thế, giúp anh xoa bóp: “Anh làm sao thế, mệt lắm à?”



“Ừ…” Tiêu Cố tiện miệng nói, nhưng lại nhớ ra, nghiêng đầu hỏi cô, “Em thực sự mang thai à?”



Mễ Tình cười haha, biểu cảm giảo hoạt. Cô hạ giọng, thì thầm bên tai Tiêu Cố: “Dĩ nhiên không phải rồi, em mua chuộc bác sĩ, để cô ấy giúp em nói dối, có thông minh không?”



Tiêu Cố mở to mắt, nhìn cô ngẫm nghĩ, rồi gõ vào trán cô.



Mễ Tình che trán, hỏi Tiêu Cố: “Sao tự nhiên hôm nay anh lại xuất hiện ở bệnh viện?”



Tiêu Cố nói: “Không phải trùng hợp đâu, anh nhờ người ta hỏi thăm tin tức.”



“À,” Mễ Tình gật đầu, lại bắt đầu tính sổ, “Hôm nay em ở bệnh viện, khó lắm mới tìm được cơ hội gọi điện cho anh, anh lại tắt điện thoại, nói đi, vì sao tắt máy, có phải muốn thẳng tay vứt bỏ em không?”



Tiêu Cố nghe cô nói vậy, móc điện thoại ra, ấn một cái, màn hình không lên.



“Hết pin.” anh tìm ở trên xe một cục sạc, cắm vào điện thoại, tiện tay đè nút mở máy, “Chiều hôm qua sau khi anh đến thành phố C vẫn bận rộn đến tận bây giờ, chưa ngủ phút nào, sao rảnh đến nỗi đi xem điện thoại chứ.”



Sau khi khởi động lại điện thoại, quả nhiên hiện ra hai cuộc gọi nhỡ. Mễ Tình nhìn màn hình, nói: “Chính là số của vị bác sĩ kia, em mượn điện thoại dì ấy gọi cho anh, dì ấy tốt thật.”



Cô nói xong, lấy điện thoại Tiêu Cố, bắt đầu viết tin nhắn: “Lại nói tiếp, vừa nãy không có cơ hội cảm ơn dì ấy, bây giờ gửi tin nhắn mới được.”



Cô gửi tin nhắn cảm ơn, chưa bao lâu, bác sĩ Từ đã trả lời.



Mễ Tình nhìn tin nhắn dì gửi, tay cứng đờ, điện thoại rơi thẳng xuống.



“Sao thế?” Tiêu Cố nghi ngờ nhìn cô, nhặt điện thoại lên.



Cuộc đối thoại trên màn hình đập vào mắt.



“Không cần cảm ơn đâu, dì đâu có giúp cháu, cháu mang thai thật mà.”