Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 52 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
EDIT BY CHERYL CHEN
Động tác nhặt điện thoại của Tiêu Cố khựng lại, rồi anh ung dung để sang một bên.
Không khí yên lặng trong xe hơi nặn nề, Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tình xộc xệch trong gió, ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu đã mang thai rồi, thì… đối mặt hiện thực đi!”
Mễ Tình: “…”
Cô giật khóe miệng, bắt cánh tay Tiêu Cố: “Tiêu Cố, có phải anh cố ý không?”
Khi cô và Tiêu Cố làm có sử dụng biện pháp an toàn, nhưng có lúc quá đột ngột, nên không kịp lo lắng mấy thứ này. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng Tiêu Cố đã sớm lập mưu.
Tiêu Cố bất đắc dĩ cười, cảm thấy vô tội: “Đương nhiên không phải anh cố ý, anh chưa hề nghĩ đến việc để em làm mẹ trước khi cưới. Nhưng có lúc, em cũng hiểu mà, không kìm lòng nổi.”
Mễ Tình: “…”
Cô không hiểu!
Tiêu Cố ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Nếu thật sự có con rồi thì làm hôn lễ sớm đi thôi, nếu không… em không mặc được áo cưới xinh đẹp rồi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Mễ Tình không tiếp thu được ý kiến này, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Cố: “Mang thai rất khổ! Sinh con rất đau!”
Cô là công chúa nhỏ, công chúa nhỏ không muốn sinh con!
Tiêu Cố cười khẽ một tiếng, nhìn cô nói: “Chịu đựng một chút, mười tháng qua rất mau, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi có được không?”
“Bây giờ nói sinh một đứa, sau này nó lớn lên đòi em trai em gái thì sao?”
“Vậy thì nuôi chó mèo.” Tiêu Cố lanh lợi nói.
Mễ Tình thấy ý này rất tốt.
Tiêu Cố tiếp tục dỗ cô: “Tuy lúc mang thai rất vất vả, nhưng chờ khi đứa trẻ ra đời rồi, em sẽ được chơi đùa với nó.”
Mễ Tình ‘ah’ t cái tiếng: “Em chơi hay ai chơi chứ.”
Tiêu Cố buồn bực cười, Mễ Tình cảm giác được ngực anh khẽ động, ngước mắt lên nhìn: “Anh thích trẻ con lắm à?”
Mẹ Cố Tín đã nghe phong thanh Tiêu Cố trở về, bây giờ nhìn thấy anh, trăm mối cảm xúc rối bời, con mắt đỏ lên: “Đây không phải cháu ngoại đáng yêu của dì sao? Đúng là càng lớn càng đẹp trai.”
Tiêu Cố cũng đứng lên, ôm mẹ Cố Tín: “Dì út.”
Mễ Tình vội nhìn dì út mấy lần, đây là người năm đó đeo tai thỏ cho Tiêu Cố! Má ơi!
“Được rồi được rồi, mọi người ngồi ăn đi, có chuyện gì lát nữa nói.”
Cố lão gia lên tiếng, bố mẹ Cố Tín nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, cùng ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, bố Cố Tín kéo cậu sang một bên, định dạy dỗ con trai một chút. Mễ Tình và Tiêu Cố đứng cạnh cửa sổ, nín cười: “Cố Tín với anh đúng là chân ái, vì giữ thể diện cho anh mà liều mạng quay về.”
Tiêu Cố nói: “Mọi người không thích Cố Tín theo đuổi âm nhạc.”
“À.” Mễ Tình gật đầu, ngước mắt nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên. “Vậy còn anh? Amj cũng không để ý đến gia đình à?”
Tiêu Cố trầm mặc một hồi, nói: “Trước kia không phải em từng hỏi vì sao anh du học ở nước ngoài à? Khi đó mẹ anh vừa qua đời, ông ngoại muốn để anh về thành phố C, anh không muốn. Anh sợ họ tới tìm anh, anh liền ra nước ngoài luôn.”
Con ngươi Mễ Tình mờ mịt: “À.” Cô từng nghĩ anh không thích sống vì gia đình, không thích thành phố C. Lòng cô hơi khó chịu, im lặng một lúc, cô nói: “Xin lỗi anh, rõ ràng anh không thích thành phố C, nhưng vì em mà anh không thể không đến đây.”
Tiêu Cố quay người nhìn cô, con ngươi đen thẳm, thâm thúy: “Anh không thích thành phố C, nhưng anh thích thành phố có em.”
Mễ Tình ngẩn ra, trong lòng như có nai con nhảy loạn.
“Em biết vì sao anh tên là Tiêu Cố không?”
Mễ Tình trừng mắt nhìn cô: “Không phải vì bố anh họ Tiêu mẹ anh họ Cố à?”
Tiêu Cố cười nhạt: “Đó chỉ là một phần.”
“Còn lại là vì sao?”
“Mẹ anh nói, mẹ gả cho bố anh, không thể quay đầu.” Tiêu Cố nắm chặt tay Mễ Tình, nhìn cô nói, “Anh cũng vậy.”
Yêu em, không thể quay đầu.