Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 53 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


EDIT BY CHERYL CHEN



Nhìn gương mặt đẹp trai của Tiêu Cố, Mễ Tình không thể chống đỡ được.



Gò má của cô hơi nóng lên, cô ho nhẹ, cố ý xuyên tác ý của anh để đánh trống lảng: “Anh cũng đến tuổi lập gia đình rồi á?”



Tiêu Cố cười gật đầu, mỗi cử động nhỏ toàn là cưng chiều.



Một đôi tình nhân đứng trước cửa sổ oanh oanh yến yến, bố Mễ đi tới, lạnh mặt nhìn hai người: “Được rồi, đứng đây làm trò này để người ta ghét cho, về nhà thôi.”



Mễ Tình nghe xong lại ôm tay Tiêu Cố, bố Mễ cau mày, nói: “Sao, con vẫn muốn ỳ ra ở đây à?”



Tiêu Cố khoác hông Mễ Tình, nhìn bố Mễ nói: “Bây giờ cô ấy mang thai con của con, đúng ra phải ở với con.”



“Ở lại với cậu á?” bố Mễ bật cười, “Cậu giải quyết xong chuyện Tống gia đi rồi hãy nói, bây giờ nó ở lại nhà họ Cố, không danh không phận để làm gì?”



Tiêu Cố hơi nhếch môi, trầm mặc, quay đầu nhìn Mễ Tình: “Vậy em cứ về nhà trước đã, anh sẽ đến đón em sớm thôi.”



Mễ Tình phồng mang trợn má, giọng bất mãn: “Rất nhanh là bao lâu?”



Tiêu Cố cười nói: “Hai ngày thôi, em chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ.”



“Vâng…” Mễ Tình vừa nói đã bị bố kéo đi.



Sau khi về nhà, Mễ Tình cuối cùng cũng được trả SIM điện thoại, cô lắp SIM vào máy, phát hiện trong phòng cũng có wifi. Cô muốn gọi cho Tiêu Cố nhưng lại sợ anh đang bận, nên lại thôi.



Xế chiều, Hoắc Lệ lại tới. Lần này, cô ấy không bị bố Mễ chặn lại, mà lên tầng tìm Mễ Tình.



Dì Minh cầm chút bánh trái hoa quả vào cho các cô, hai người trong phòng tâm sự.



Hoắc Lệ xúc một miếng bánh gato, như muốn nói lại thôi: “Tớ nghe nói, cậu đang mang thai à?”



Mễ Tình sặc táo, lấy tay che miệng, giương mắt nhìn cô: “Cậu nghe ở đâu thế? Sao phát tán nhanh thế này?”



Hoắc Lệ cười nói: “Mấy chuyện này sao giữ bí mật được, hơn nữa hôm nay em tới Cố gia, ồn ào như thế.”



“Con của người tớ gặp hôm Giáng sinh à?”



“Ừ.”



Hoắc Lệ suy nghĩ miên man: “Trước kia tớ không nghĩ anh ấy là con trai dì Có, bây giờ anh ấy về Cố gia rồi, Cố gia sẽ có nhiều biến động đây!”



Mễ Tình hơi lo lắng vì việc này. Hôm nay ở trên xe, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiêu Cố, đoán chừng người Cố gia không phải ai cũng hoan nghênh anh.



“Nhưng cái này cậu đừng quan tâm, cậu cứ tập trung dưỡng thai đi!” Hoắc Lệ thấy Mễ Tình nhíu mày, chủ động đổi chủ đề, “Bây giờ việc đã đến lúc này, chú Mễ sẽ không ép cậu gả cho Tống gia nữa. Hôn sự của cậu và Tiêu Cố khi nào cử hành?”



Nói đến hôn sự, Mễ Tình hơi ngượng: “Cũng nhanh thôi, nếu không… lộ rõ bụng cũng không tốt.”



Hoắc Lệ nhìn cô, cười nói: “Mới đầu tớ nghe tin cậu mang thai, còn tưởng cậu giả vờ, không ngờ là thật.”




Cố Miện ngạc nhiên, quay người lại, quả nhiên thấy Tiêu Cố. Cậu nhíu mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”



Tiêu Cố cười: “Tôi có hẹn với Tống tiên sinh.”



Cố Miện nhíu mày nhìn Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên đang chống gậy bi-a, nhìn Tiêu Cố nói: “Nếu đã tới, hay cùng chơi với nhau hai ván?:



Tiêu Cố nhìn mấy quả bóng trên bàn, ngẩng đầu hỏi: “Các anh biết chơi mạt chược không?”



*



Mấy vị công tử muốn chơi mạt chược, phòng bi-a nhanh chóng dựng tạm một cái bàn.



Ba người Tiêu Cố cộng thêm một nhân viên, liên tiếp chơi bốn vòng, Tống Nam Xuyên nhịn không được, nhìn Tiêu Cố, như cười như không: “Tiêu tiên sinh đại sát tứ phương, có thật là đến nhận lỗi tôi không đây?”



Tiêu Cố hạ một quân bài trắng, nhìn Tống Nam Xuyên: “Trước khi tôi tới cũng tìm hiểu đôi chút về Tống tiên sinh. Nửa năm trước anh còn ở nước ngoài, rất ít khi xuâst hiện trong nước, nhưng tên tuổi của anh trong ba vị công tử Tống gia là vang nhất.”



Tống Nam Xuyên cười nói: “Thắng tôi nhiều tiền như thế, nói vài câu nịnh bợ là xong à?”



Tiêu Cố nói: “Tôi không nịnh bợ gì cả, chỉ muốn nói rõ ra là, anh chưa từng thấy Mễ Tình đúng không?”



Tống Nam Xuyên nhướn mày: “Vậy thì sao?”



“Nếu tôi là Tống tiên sinh, tôi cũng không cưới một người phụ nữ chưa thấy mặt bao giờ. Cứ coi như Mễ Tình không đào hôn, anh cũng nghĩ cách để phá hủy hôn sự này, bây giờ, tôi giúp anh giải quyết vấn đề này hoàn toàn, không phải rất tốt sao?”



Tống Nam Xuyên nhìn anh cười: “Tiêu tiên sinh thật có ý tứ, theo anh nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh nữa à.”



Tiêu Cố nói: “Không cần cảm ơn, đánh mấy vòng nữa là được.”



“Ôi, anh tự tin thật đấy, được dịp lên mặt à?” Cố Miện thua nhiều nhất, vốn đã nóng nảy, bây giờ hận không thể trực tiếp hất bàn mạt chược.



Tiêu Cố quay đầu nhìn cậu, hơi mím môi nói: “Anh họ, đàn ông phải biết chịu thua.”



Anh dùng mấy lí lẽ này, sắc mặt Cố Miện lập tức trở nên khó nhìn: “Tiêu Cố, anh đừng nghĩ học mấy năm tài chính là quản được công ty. Cố thị không giống tiệm xuyến xuyến đâu.”



“Điều đó tôi còn biết rõ hơn anh,” Anh nhìn Cố Miện, nhắc nhở, “Anh nên hạ bài rồi.”



Cố Miện nhíu mày, đánh ba quân ra, lông mày Tiêu Cố nhướn lên, đẩy bài trước mặt xuống: “Ù.”



Cố Miện: “…”



Tống Nam Xuyên cúi đầu cười khẽ, Cố Miện ở trước mặt Tiêu Cố, chả là cái gì cả.



Vừa nãy Tiêu Cố nói không sai, anh quả thật chưa từng nghĩ đến Mễ Tình, chưa nói gì đến kết hôn, càng không vì chuyện này mà căng thẳng với hai nhà Cố Mễ. Tiêu Cố đã tới tìm anh rồi, mặt ngoài là nói nhận tội với anh, nhưng cũng có thể coi là đưa thang cho Tống gia, anh đương nhiên thấy tốt thì nhận.



Còn như Cố Miện, cậu ta muốn gây xích mích giữa anh và Tiêu Cố, đương nhiên anh biết. Nhưng qua ngày hôm nay tụ tập ba người thế này, anh càng thiên về hợp tác với Tiêu Cố hơn.



Tiếng mạt chượ ‘ào ào’ trong phòng bi-a, Tống Nam Xuyên vừa xếp bài vừa nói với Tiêu Cố: “Tấm lòng của Tiêu tiên sinh tôi nhận. Hôn ước của tôi và Mễ Tình coi như chưa bao giờ có đi, hơn nữa, mong hai người trăm năm hạnh phúc.”