Băng Hỏa Ma Trù

Chương 190 : Lục ti bàn toàn tiêu (thượng)

Ngày đăng: 16:30 18/04/20


Hồ ly vừa lao ra, thấy có người đến lập tức quay trở lại. Quan Quan vựng đầu chuyển hướng đến bên cạnh Miêu Miêu, chỉ có nãi ngưu, giống như trước không ngừng phun sữa ra, nhưng bị Bình Triều liên tiếp huy vũ áo choàng ngăn trở.



"Niệm Băng ca ca" Âm thanh Miêu Miêu tràn ngập ngạc nhiên, nàng từ phía sau thoát ra, nắm chặt bàn tay to của Niệm Băng.



Do kích động nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu đỏ lên, nàng dùng sức lắc lắc tay Niệm Băng, tựa hồ như quên mất đang đối mặt với cường địch.



Niệm Băng có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Miêu Miêu một cái, rồi lập tức chăm chú nhìn Bình Triều, lạnh lùng nói: "Ngươi đến từ hắc ám, tại sao muốn công kích bằng hữu của ta? "



Bình Triều không trả lời câu hỏi của Niệm Băng, chỉ chăm chú nhìn Thánh Diệu đao trong tay hắn, rồi đột nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, nửa trên người nằm phục xuống. Niệm Băng tưởng hắn muốn công kích, lập tức cầm ngang trường đao trong tay, nhanh chóng niệm chú ngữ.



"U U…lực lượng quang minh, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi nơi này " Kim quang Thánh Diệu đao gây cho Bình Triều cảm giác sâu khôn lường, mặc dù hắn cũng không e ngại lắm, nhưng cũng không thể không bận tâm đến U U.



U U ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm tiểu trư Quan Quan, hai tay không ngừng vuốt bụi đất trên người, đối với bệnh thích sạch sẽ của ả thì hành vi của Quan Quan là không thể tha thứ được.



Bình Triều đột nhiên phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, trên người lông ngắn mọc ra dầy đặc, răng nanh dưới môi trở nên lồi hơn, cặp mắt màu đỏ tràn ngập cảm giác yêu dị, hung dữ, thân thể nằm phục xuống của hắn chấn động kịch liệt, hai cánh thật lớn tạo ra áo choàng xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Thấy cảnh tượng kì dị này Niệm Băng không khỏi sửng sốt, chú ngữ trong miệng đã xuất hiện tạm thời đình trệ. Thừa dịp này, trong chớp mắt hắc vụ chợt đại phóng, thân thể Bình Triều như tia chớp lui về phía sau trong huyễn ảnh, U U đã tới trên lưng hắn. Đôi cánh thật lớn kia chợt quạt bùng lên, vô số khí lưu màu đen như phong nhận hướng Niệm Băng bắn tới.


Nói đến đây, hắn dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Hấp huyết quỷ cũng không quá đáng sợ, bọn họ cũng có nhược điểm của mình, mỗi khi trời sáng cho dù là thực lực hấp huyết quỷ cường thịnh trở lại, sức chiến đấu cũng giảm xuống không ít, tộc nhân chúng ta trước kia từng nuôi dưỡng sủng vật hệ hắc ám nhưng phải nỗ lực rất nhiều, nhất là tinh huyết và linh hồn. Mặc dù trong thời gian ngắn thực lực tăng lên nhanh chóng, nhưng không phải chân chánh Triệu hoán sư cường đại, mà có thể là do hấp huyết quỷ bảo vệ, lai lịch tiểu nữ vu U U kia quả là bất phàm, từ nay về sau con phải cẩn thận một chút, cố gắng không rời khỏi cạnh cha".



Miêu Miêu có chút không phục nói: "Tại sao tiểu nữ vu kia lại có hấp huyết quỷ làm sủng vật?"



Hi Lạp Đức mỉm cười, nói: "Nha đầu ngốc, bọn kia có thể không phải là sủng vật, mà là loại người hầu, tiểu cô nương kia thi triển hắc ám ma pháp mặc dù không phải mạnh, nhưng theo mô tả của con, chính là hắc ám ma pháp chính tông. Trưởng bối của nàng ta năng lực e rằng sẽ không dưới cha đâu, cho nên việc có người hầu hấp huyết quỷ tự nhiên cũng là chuyện bình thường."



Nghe đến đấy, Niệm Băng không khỏi chen vào: "Bọn họ không có địch ý gì, cũng không thật sự hạ sát thủ với Miêu Miêu"



HI Lạp Đức ngẩng đầu nhìn lại Niệm Băng: "Tình huống bọn người Hắc ám rất khó đoán trước, tư tưởng bọn họ rất cực đoan, hành động so với thường nhân thường có chỗ bất đồng. Mà tại sao ngươi lại ở chỗ này? điều này tựa hồ rất khéo nhỉ!"



Niệm Băng trong lòng tức giận, hắn biết Hi Lạp Đức đối với mình trước sau vẫn cảnh giác, bèn miễn cưỡng nén giận, lạnh nhạt nói: "Hi Lạp Đức tiền bối, ta đến Tháp Lỗ thành tham gia Hoa Long trù nghệ thiêu chiến tái, đang minh tưởng thì phát hiện hắc ám khí tức bèn đi ra, sự tình còn lại Miêu Miêu đã nói qua. Ta xem Miêu Miêu như là muội muội, nàng gặp nguy hiểm thì ta không thể không xuất thủ. Giờ cũng đã muộn rồi, ngài cùng Miêu Miêu nghỉ ngơi đi, xin cáo từ!" Nói xong, không đợi Hi Lạp Đức hỏi lại, hắn xoay người nhắm hướng lữ điếm của mình mà đi.



"Niệm Băng ca ca, người không cần đi có được không." Miêu Miêu vội vàng kêu lên.



Niệm Băng dừng bước, quay đầu lại nhìn về phiá Miêu Miêu, mỉm cười nói: "Mau cùng cha muội về ngủ đi, nữ hài tử ngủ quá muộn có thể không đẹp a. Ca ca phải trở về rồi, hẹn tái kiến ". Rất nhanh niệm động chú ngữ, thân thể hắn mượn Bạo phong tuyết nâng bay lên cao, trong nháy mắt biến mất không thấy. Đối với sự cảnh giác của Hi Lạp Đức, trong lòng hắn tràn ngập bất mãn, đồng thời hắn đối với khát vọng lực lượng càng thêm kiên định. Hắn rất minh bạch, trước mắt ai càng mạnh mẽ càng có nhiều quyền lực hơn, nếu thực lực của mình có thể đạt tới đồng dạng cấp độ với Hi Lạp Đức, hắn còn có thể đối xử với mình như vậy nữa sao?



Nhìn Niệm Băng rời đi, Hi Lạp Đức nhíu mày, trong tâm thầm nghĩ mới ngắn ngủi nửa năm không gặp mà thực lực tên tiểu từ này tựa hồ mạnh mẽ rất nhiều, Băng Hỏa đồng nguyên thật không phải tầm thường.