Băng Hỏa Ma Trù
Chương 205 : Thiên niên Minh Vu dữ thánh sư ( Hạ )
Ngày đăng: 16:30 18/04/20
Tiếng nói vừa dứt, một màng xúc tu giống như dò thám, được hình thành từ lớp sương mù màu đen, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ cảm giác thấy thân thể giống như rơi xuống hầm băng. Giờ khắc này máu trong người dường như hoàn toàn đông lại, thanh Thánh Diệu đao trong tay hắn cũng đã bị xúc tua màu đen kia cuộn lấy mất. Quả như lời Minh Vu nói, kim quang của Thánh Diệu đao đối với xúc tua của hắn căn bản không có một chút lực thương tổn nào.
Minh Vu đưa đám hắc vụ (sương mù đen) mang Thánh Diệu đao về chỗ mình, hắc vụ bổng nhiên phình to ra, rồi đem Thánh Diệu đao hoàn toàn nuốt chửng vào trong ; kim quang biến mất, chung quanh lại biến thành một vùng hắc ám.
"Có thấy không? Quang minh đối với ta có tác dụng dễ chịu vô cùng. Tát Phân ta muốn làm gì, hiện tại không ai có thể ngăn cản.Mấy ngàn năm nay không có nói chuyện, bây giờ nói nhiều như vậy thật là thoải mái a! Á…" Đang trong lúc đắc ý, Minh Vu Tát Phân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, kim quang trong đám hắc vụ kia trong nháy mắt trạm phóng, từng đạo kim quang sâu kín từ trong hắc vụ bắn ra với tốc độ kinh hồn, làm bên trong vực sâu vạn trượng này lóe sáng lên. Kim quang dần dần chuyển hóa thành bạch quang thánh khiết, tiếng gầm gừ thê lương vang lên không dứt, ảnh hưởng của bạch quang khiến đám hắc vụ kia dần dần hòa tan mất.
"Hỗn đản! lại là Thự Quang đao của tên gia hỏa Thánh Sư. Mẹ nó! ta làm sao lại xui xẻo như vậy không biết?" Thanh âm của Tát Phân dần dần yếu đi, bạch sắc quang mang càng trở nên mãnh liệt; Thánh Diệu đao bập bềnh giữa không trung, hiện lên rõ vẻ thánh khiết, quang mang trắng noãn trên đao làm cho Niệm Băng và Hi Lạp Đức thấy thoải mái vô cùng. Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự vui sướng trong mắt đối phương, cái này đúng là "chết đuối vớ được cọc"! Ai có thể nghĩ đến Thánh Diệu đao lại có khả năng làm tổn thương Vu Yêu trước mặt đây?
Minh Vu Tát Phân tựa hồ còn đang cố gắng phản kháng, hắc vụ không ngừng quay cuồng nhập vào dịch thể nồng đậm kia. Lúc này Hi Lạp Đức đã bắt đồng hành động, hai mắt của lão dần dần biến thành màu trắng, cao giọng thì thầm: "Cánh cửa tinh thần! Hãy thuận theo tâm linh cuả ta mở ra, xuyên qua mọi hạn chế thời không (thời gian không gian), hãy phóng ra sự dao động vô hạn đi... Tinh thần ba động".
Mỗi chữ từ trong miệng Hi Lạp Đức đọc ra đều giống như "Thần chuông mộ cổ" *, làm trái tim Niệm Băng rúng động. Mỗi một chữ tuôn ra đều làm cho đám hắc vụ kia kịch liệt ba động không ngừng, lực ngăn cản đối với bạch quang của Thánh Diệu đao phát ra cũng suy yếu phần nào. Khoảnh khắc cuối cùng khi bốn chữ "tinh thần ba động" được nói ra là lúc Niệm Băng cảm giác rõ ràng được tinh thần lực vô cùng khổng lồ tại không trung dao động kịch liệt, giống như một thanh đao sắc bén đang chia cắt đám hắc vụ kia ra.
Trong lòng Niệm Băng thầm kêu may mắn, mặc dù bản thân mình có thể sử dụng năm loại nghĩ thái ma pháp, nhưng gặp phải tinh thần ma pháp biến thái của Hi Lạp Đức thì căn bản là không có đất dụng võ; thảo nào lúc trước lão đồng ý cho mình vẽ ma pháp trận, có tinh thần ma pháp mạnh mẽ như thế, làm sao mà lão không có tự tin đây?.
Tinh thần ma pháp đáng sợ nhất ở chỗ chính là không chịu sự quấy nhiễu của mọi loại năng lượng khác, trừ phi đối thủ có tinh thần lực mạnh hơn, bằng không rất khó mà trụ vững liên tiếp được. Cái này chính là nguyên nhân vì sao Hi Lạp Đức lại chiếm được tiện nghi khi đối mặt với Hồ Quang, một gã Long Triệu hoán sư cường đại, lại có ma pháp cường đại khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải e ngại vài phần. Hi Lạp Đức quả thật cường đại tuy nhiên so với Thần Hàng sư Băng Tuyết nữ thần tế tự thì vẫn còn kém hơn; nhưng có lẽ ngoại trừ bà ta ra, trên đại lục cũng không có mấy ai có thể chống lại Hi Lạp Đức.
Vừa thấy lại có người đến, Tát Phân lập tức nằm sát trên mặt đất không dám hó hé, bây giờ hắn đã không còn cường đại như lúc trước nữa, gã hấp huyết quỷ này khí tức không tệ, bây giờ không thể đối phó hắn được.
Trong lòng Bình Triều cười khổ một trận, bản thân mình bay xa mấy trăm dặm như vậy, còn U U thoải mái ngồi ở trên lưng mình, mà lại còn hô mệt nữa chứ, thật sự là không còn thiên lý nữa rồi. Bất quá U U dù sao cũng là tiểu chủ nhân của hắn, hắn đành phải ngậm tăm thôi!
Hắn quan sát xung quanh, rồi nghi hoặc nói:" Hắc ám khí tức nơi này làm sao lại yếu ớt nhanh như vậy? Tại Tháp Lỗ thành ta cảm nhận được mạnh hơn nhiều so với bây giờ. Không đúng, nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, lấy linh hồn của ta kêu gọi ngươi, mở ra đi, hắc ám chi nhãn của ta ".
Vừa nghe đến chú ngữ của Bình Triều, Tát Phân không khỏi thầm hô không ổn, nhưng mà hắn bây giờ cực kỳ suy yếu, thật vất vả lắm hắn mới tích góp được một chút năng lượng nho nhỏ, không đủ để giúp cho hắn ẩn thân hoặc chạy trốn. Lục quang nhàn nhạt quét ra khắp nơi, thứ đầu tiên Bình Triều cảm giác được chính là sự tồn tại của Minh Vu Tát Phân.
-----------------------------
* Thần chung mộ cổ: giống như là quy củ của nhà Phật: tụng kinh, sám hối, làm cho con người giác ngộ.
Xuất xứ: Trong bài "Sơn trung" của Lí Hàm Dụng thời nhà Đường có câu:"Triều chung mộ cổ bất đáo nhĩ, minh nguyệt cô vân trường quải tình."
** Âm soa dương thác: thành ngữ, chỉ những yếu tố ngẫu nhiên gây ra tai họa.