Băng Hỏa Ma Trù
Chương 204 : Thiên niên Minh Vu dữ thánh sư ( Thượng )
Ngày đăng: 16:30 18/04/20
Nghĩ đến đây, ngay lập tức Niệm Băng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đang chuẩn bị gấp rút khôi phục tinh thần lực bản thân sớm một chút để rời khỏi nơi này, thì tiếng thét thê lương kia lại vang lên. Chỉ là lúc này tiếng kêu đã càng trở nên chân thực, tựa hồ như đang nói " Cuối cùng ta đã thoát ra rồi, tại Địa Âm bị phong ấn mấy ngàn năm, ta rốt cuộc lại được khôi phục tự do rồi ha.. ha..."
Trong lòng Niệm Băng tràn ngập sự căng thẳng, nhớ tới lời nói của Hi Lạp Đức, liền không dám chậm trễ ; lập tức từ trong không gian giới chỉ gọi ra Quán Xuyên Thiên Đại Thự Quang - Thánh Diệu đao. Kim quang đột ngột lưu chuyển trong chớp mắt, đôi mắt hắn đang thích ứng với hoàn cảnh hắc ám nhất thời dấy lên một trận đau đớn, hơn nữa giờ sau mới khôi phục bình thường.
Nhờ vào kim quang trên Thánh Diệu đao, Niệm Băng nhìn thấy Hi Lạp Đức ngồi bên phải mình cách đó không xa, lão ngoại trừ sắc mặt bên ngoài hơi tái nhợt thì hoàn toàn khỏe mạnh ; lúc này Hi Lạp Đức trông thấy thánh diệu đao trong tay Niệm Băng thì cả kinh, ngạc nhiên không nói nên lời. Đã hơn một lần Niệm Băng sử dụng quang mang của Thánh Diệu đao khi ma pháp phong ấn sâu thẳm đe dọa hai người, nhưng Hi Lạp Đức ngày đó cùng Hồ Quang uống không ít rượu nên cũng không chú ý lắm, lúc này trong bóng tối lão mới nhìn thấy chuôi đao tràn ngập khí tức quang minh
Niệm Băng ngước đầu nhìn về phía trước, so với lúc cùng đi với Hi Lạp Đức thì hắn đã te tua hơn nhiều, quần áo trên người đã biến thành trang phục của Cái Bang, vết máu lai láng. Nếu không phải là do thân thể dẻo dai, có lẽ hắn đã sớm biến thành cục thịt bằm rồi. Dưới sự bao phủ của khí tức quang minh, hai người đều cảm giác được tinh thần hưng phấn lên, trong giây lát đã khôi phục được thêm chút ít tinh thần lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thiên Bài hoa ở giữa ngực Niệm Băng cảm nhận được khí tức của Thánh Diệu đao, liền tản ra một làn khí ôn hòa, xoa dịu thân thể. Giờ khắc này tinh thần của hắn đã khôi phục không ít, liền ngẩng đầu nhìn xem xung quanh. Đây là một cái hạp cốc ( khe sâu, hẽm núi) cực lớn, bằng vào sự chiếu rọi của Thánh Diệu đao nhưng căn bản cũng không nhìn thấy chỗ tận cùng.
Hạp cốc bề rộng chừng ba trượng, thạch bích bao phủ xung quanh, toàn là một màu đen tuyền. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện tại nơi đây, quang mang của Thánh Diệu đao bị chịu ức chế nhất định, không còn như sự sáng rực lúc đầu ; quang minh khí tức chỉ bao phủ bên trong phương viên một trượng, làm cho khí tức tà ác không thể đến gần.
"Niệm Băng, ngươi lấy cái chuôi đao này từ chỗ nào vậy?" Hi Lạp Đức tỏ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ khi thấy Thánh Diệu đao trong tay Niệm Băng. Trong đầu lão không ngừng suy nghĩ, tại chỗ tà khí nồng hậu như thế này chỉ vẻn vẹn nhờ vào khí tức của bản thân thanh đao bức lui, hiển nhiên đây không phải là một thanh đao bình thường, lão làm sao mà không nghi ngờ được cơ chứ? Không phải màu đỏ, mà cũng chẳng phải màu lam, trường đao trước mắt này tràn ngập khí tức quang minh màu vàng, đích thị là vật báu vô giá. Chỉ là một gã ma pháp sư, Niệm Băng làm sao có thể có được nhiều bảo bối như thế?
Niệm Băng mỉm cười nói:" Chuôi đao này vốn là một bằng hữu tặng cho ta. Tiền bối, có vật này rồi có phải là có khả năng bảo vệ sủng vật của ngài khi mang chúng ta bay ra ngoài động không? Nơi này tà khí quá nặng, chúng ta đi sớm khi nào thì tốt khi đó".
Dựa vào sủng vật của Hi Lạp Đức bay ra ngoài, chung quy so với sử dụng ma pháp thì thoải mái hơn nhiều, huống hồ ma pháp lực của hắn lúc bấy giờ còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Minh Vu chịu đựng sự tịch mịch qua nhiều năm như vậy, thật khó khăn lắm mới thấy được loài người, hắn cũng không vội làm thịt Niệm Bang và Hi Lạp Đức. Trong mắt hắn hai con người trước mặt này đều là mĩ thực (mồi ngon), cơ bản là không có khả năng có thể chạy trốn. Tiếng cười lẹt xẹt lại nhẹ vang lên "Trong hai ngươi là ai đã phá hỏng phong ấn? Thủ pháp phá hỏng phong ấn rất chính xác a! Phải sử dụng các loại thần cấm ( chú), đáng tiếc là năng lượng hơi yếu một chút, thêm vào lực lượng của ta mới có thể đem cái phong ấn khiến ta khốn khổ bao nhiêu năm nay hủy diệt ; nói cho ta biết các ngươi dùng phương pháp gì?"
Trong lòng Niệm Băng rúng động, hắn hiểu được bây giờ mình và Hi Lạp Đức đều cần phải có thời gian để khôi phục ma pháp lực. Có thể khôi phục thực lực nhiều một phần thì việc chạy thoát sẽ gia tăng thêm một phần ; trên mặt hắn toát ra nụ cười nói:" Minh Vu tiên sinh tôn kính, là ta đã phá hủy cái phong ấn kia. Ta chỉ vô ý vẽ một cái ma pháp trận, không nghĩ tới lại mang ngài thoát ra. Cái vực sâu này chỉ có một mình ngài thôi sao? Thực lực của ngài quả thật là cường đại a! Tà khí nồng đậm như thế đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được."
Minh Vu nghe được những lời vỗ mông ngựa của Niệm Băng tựa hồ trong lòng rất khoái chí: " Nơi này lúc đầu không chỉ có mình ta, tiểu tử không được dùng từ "con người" để hình dung ta. Ta nói rồi, ta đã sớm không phải là con người nữa. Năm đó lúc tám người chúng ta hoành hành đại lục, đúng là gặp người ngăn cản thì giết người, gặp thần ngăn cản thì giết thần. Mẹ nó! sau này cái đám hỗn đản tự xưng là thần đó bày ra cái thần cấm đáng ghét, dưới tình huống tự bạo đã sinh ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn ; lúc đầu ta đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Vu Yêu rồi, nhưng lại bị thần cấm mạnh mẽ đó phá hỏng. Vì sinh tồn, ta không thể không mạo hiểm chuyển hóa thành Minh Vu, lúc tiếp cận sống chết cũng chỉ có ta cùng Hắc Vũ Hoàng sống sót; rồi bị phong ấn tại chỗ này, tà khí tà ác ngươi cảm nhận được chính là do sáu gã đầu đất kia lưu lại, một mình ta không có nhiều tà khí như vậy. Đáng tiếc không có tinh huyết hấp thụ, nếu không ta đã sớm đem mấy cổ tà khí này chuyển hóa vào bản thân rồi. Nếu ta thành công, hắc hắc.. ta có thể trở thành người đầu tiên tu luyện Minh Vu đến cảnh giới Vu Thần, khi đó ngay cả thân thể của ta cũng có thể tái tạo lại rồi ".
Nghe hắn nói tới đây, lòng của Niệm Băng và Hi Lạp Đức liền tức khắc chìm vào đáy cốc (mức thấp nhất). Một Minh Vu do hắc ám ma pháp sư chuyển hóa, tiếp cận cảnh giới Vu Yêu thì sẽ cường đại cỡ nào đây! Nói cách khác, trước khi hắn chuyển hóa thành Minh Vu cũng đã ở cảnh giới siêu việt là hắc ám ma đạo sư rồi, có lẽ bây giờ trên đại lục cũng duy nhất chỉ có thần hàng sư Băng Tuyết nữ thần tế tự mới có thể là đối thủ của hắn thôi.
Hắc vụ Minh Vu bỗng gợn lên như sóng: " Tiểu tử, thu hồi cái phá đao của ngươi đi. Mẹ nó, mặc dù bây giờ quang minh đối với ta cũng không có tác dụng gì nữa, nhưng bất quá cái thứ khí tức này vẫn còn làm ta ghét cay ghét đắng".
Niệm Băng nói:" Minh Vu tiên sinh tôn kính, nếu ta thu hồi đao lại thì không thể nhìn thấy hình thái vĩ đại của ngài nữa rồi. Dù sao nó cũng không thể gây tổn thương cho ngài, hay là để cho ta cầm nó nhé."
Cứ đùa hoài! Thu hồi Thánh Diêu đao chính là tiếp cận cái chết nhanh hơn a! Có sự tồn tại của quang minh khí tức trên Thánh Diệu đao, ít nhất cũng làm cho Niệm Băng và Hi Lạp Đức cảm giác an lòng phần nào.
Minh Vu hừ một tiếng:"Thế nào đây? các ngươi cho rằng ta sợ cái chuôi đao này sao? Khá lắm, phải cho các ngươi biết thực lực của ta mới được."