Băng Hỏa Ma Trù
Chương 26 : Phượng Nữ - Ly Thiên kiếm ( Trung )
Ngày đăng: 16:27 18/04/20
Ánh mắt Phượng Nữ sáng rỡ nhìn Niệm Băng, " Ý tứ của ngươi muốn nói, trên tay ngươi còn có một viên hỏa thuộc tính bảo thạch không hề kém so với băng thạch này sao? ".
Niệm Băng mỉm cười, đưa tay vào trong bọc, đem Hỏa Diễm thần chi thạch mang ra, bảo thạch có hình thái của hỏa diễm phát ra hồng quang nhàn nhạt, nó vừa xuất hiện, ngay cả không khí trong phòng tựa hồ cũng có chút xao động.
Phượng Nữ kinh hô một tiếng, từ trong tay Niệm Băng tiếp lấy Hỏa Diễm thần chi thạch, thân thể nàng có chút run rẩy, đột nhiên, một luồng hỏa quang từ trên người nàng bốc lên, mái tóc dài vốn có màu phấn hồng trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi diễm lệ, ngay cả đôi mắt màu lam cũng nhuộm đẫm một tầng hồng mang nhàn nhạt, hỏa khí nóng rực phả vào mặt, khiến Niệm Băng không thể không nắm lấy Thần Lộ đao, ngón cái khẽ nhích, khiến Thần Lộ hơi rời khỏi vỏ, thanh lam sắc quang mang phát ra, hàn ý nhàn nhạt bảo vệ trước người Niệm Băng, giúp hắn hắn không bị khí lưu nóng rực gây thương tích.
Hồng quang dần dần thu liễm, Phượng Nữ khôi phục lại như bình thường, quang mang phức tạp từ trong mắt chợt lóe, " Một khối cực phẩm hỏa thạch thật tốt, nếu đem nó để khảm quanh thân Chính Dương đao, quả thực có thể giúp cho phẩm chất của đao tăng lên nhiều lần. Sư phụ mặc dù không còn, nhưng nếu ngươi tin tưởng ta, ta nguyện ý thử giúp ngươi khảm nó lên trên Chính Dương đao ".
Nhìn ánh mắt trong suốt của Phượng Nữ, trong lòng Niệm Băng khẽ rung động, suýt nữa thuận miệng đáp ứng, nhưng là, hắn lập tức tĩnh táo trở lại, bởi vì hỏa quang lúc trước đã khiến hắn cảm giác rõ ràng, nữ hài tử mỹ lệ trước mặt này tuyệt không đơn giản như bề ngoài của nàng. Do dự một chút, nói: " Phượng Nữ cô nương, ta muốn biết Hoa Thiên tiền bối đã chết như thế nào. Ngươi có thể nói cho ta biết không? ". Hỏa Diễm thần chi thạch là phụ thân lưu lại cho hắn, tuyệt đối không thể bởi vì chính mình nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc mà có vấn đề gì. Ngày đó, chính là vì khỏa bảo thạch này, phụ thân mới mâu thuẫn cùng gia tộc, chính mình nhất định phải cẩn thận hành sự.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng thật sâu, " Ta năm nay mười bảy tuổi, xuất sinh ở Lãng Mộc đế quốc, phụ mẫu ta chỉ là bình dân mà thôi, năm ấy, quê quán xảy ra đại ôn dịch, cướp đi sinh mệnh của bọn họ, từ đó trở đi, ta chỉ có thể lưu lạc đường phố. Năm năm trước, ta đi khất thực tới Băng Tuyết thành, gặp sư phụ, sư phụ nói ta có thiên hỏa thể chất trời sinh, thu ta làm môn hạ, đem một thân sở học của người truyền hết cho ta. Năm năm trước, sư phụ tự cảm thân thể vô pháp kiên trì, nhưng hắn lại không muốn khuất phục vận mệnh, vì vậy, mở lò luyện kiếm. Lúc đúc thành kiếm cũng là lúc người đem cả thân lao vào trong lò, lấy linh hồn chính mình đưa vào trong kiếm, thành tựu là một thanh tuyệt thế thần kiếm. Nhưng là, chính người lại thi cốt không còn, thậm chí ngay cả tro tàn cũng không có lưu lại. Người không có chết, bởi vì, linh hồn của người đã hoàn toàn dung nhập trong kiếm. Kiếm này lấy Cửu Ly thiên hỏa của sư phụ làm dẫn, lấy sư phụ làm hồn, cho nên, ta gọi kiếm này là Ly Thiên kiếm. Tài chất của nó ngươi hẳn đã nghe Tra Cực tiền bối nói qua, cùng giống với Chính Dương đao, chính là sừng hỏa long ". Nguồn truyện: Truyện FULL
Niệm Băng đi theo Phượng Nữ tới trù phòng của Thủy Hóa Thiết Khí Phô, hắn trên mặt chỉ có cười khổ, nơi có xảo phụ tất có gạo ngon ( ND: nguyên văn – sở vị xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy), cho dù là trù sư giỏi, không có tài liệu cũng chỉ là uổng phí. Trù phòng chỉ có bốn, năm thước vuông, đừng nói rau thịt tươi, mà ngay cả gia vị cũng chỉ có muối mà thôi. Ngoại trừ gạo, tựa hồ chẳng có thứ gì có thể ăn được cả.
"Phượng Nữ, ngươi hàng ngày ăn cái gì? Như thế nào chỉ có mỗi gạo? ". Niệm Băng nghi hoặc hỏi.
Phượng Nữ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: " Ta hàng ngày đều ăn cháo a! Sư phụ ngày đó cũng như vậy. Sư phụ nói, cháo là thứ tốt nhất cho tiêu hóa. Sau đó cũng có khi chúng ta mua ít thịt, băm nhỏ rồi cho vào nấu cháo, sư phụ bảo, dinh dưỡng như vậy là đủ rồi. Thịt thì hôm qua ăn hết rồi, giờ để ta đi mua. Ngươi muốn ăn gì? ".
" Chỉ ăn cháo? ". Niệm Băng mục trừng khẩu ngốc nhìn Phượng Nữ, cười khổ nói: " Sinh hoạt của các ngươi thật sự là giản phác. Không cần đi mua, chúng ta cứ ra ngoài trước đã ".
Hai người quay lại sân, Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, ngượng ngùng nói: " Vốn muốn giữ ngươi lại ăn cơm, nhưng ta lại không có đồ ăn, xin lỗi ".