Băng Hỏa Ma Trù

Chương 27 : Phượng Nữ - Ly Thiên kiếm ( Hạ )

Ngày đăng: 16:27 18/04/20


Niệm Băng mỉm cười lắc đầu, trong lòng nổi lên một tia thương cảm không tên, " Không sao, ta có biện pháp. Nếu ngay cả điều này cũng không vượt qua được, ta chẳng xứng là đệ tử của Quỷ Trù ". Vừa nói, ánh mắt hắn vừa nhìn ngó chung quanh, nhìn lên không trung, hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu ở ngay đầu tường. Lam quang trong mắt chợt lóe, tay chỉ về hướng đầu tường, hai đạo lam quang điện thiểm lóe lên, lập tức hai con bồ câu đang chơi đùa trên bờ tường bị lam quang xuyên thủng, rơi xuống sân.



Phượng Nữ giật mình nhìn Niệm Băng, " Ngươi cũng biết vũ kỹ? Sao lại giết hai con bồ câu này, chúng nó thật đáng thương a! ".



Niệm Băng nói: " Ta không có vũ kỹ, đó chỉ bất quá là băng hệ ma pháp cấp thấp Băng Tiễn Thuật mà thôi. Giết người không được, nhưng để giết bồ câu thì không khó. Phượng Nữ, ngươi phải biết rằng, trong mắt của một trù sư, những thứ nếu có thể ăn thì đều là nguyên liệu, chỗ ngươi không có nguyên liệu, ta cũng phải đành tự mình kiếm mà thôi ".



Phượng Nữ bất mãn nhìn Niệm Băng, " Không nghĩ tới, ngươi lại là một kẻ nhẫn tâm như vậy ".



Niệm Băng mỉm cười, nói: " Ta tàn nhẫn? Vậy thì đến lúc đó ngươi đừng ăn là được rồi ". Vừa nói, hắn vừa đi tới góc tường, xách hai con bồ câu lên, qua tám năm tu luyện, tinh thần lực của hắn đã đạt tới tầng thứ rất cao, băng tiễn mới phát ra lúc nãy, trực tiếp đánh thẳng vào đầu hai con bồ câu, cũng không có khiến chúng phải chịu chút thống khổ nào.




Công trình phức tạp trong tay Niệm Băng không ngừng được thi triển, hai tay co duỗi giống như huyễn ảnh, không có một chút trì trệ, không có một tia lầm lẫn. Bất quá, cho dù với tốc độ của hắn, lúc tất cả nhục ti hoàn toàn xuyên qua gạo, cũng mất tới nửa canh giờ. Nhìn một dãy gạo được xếp ra, Niệm Băng nở nụ cười, kỹ thuật nhục ti xuyên mễ ( ND: nhục ti xâu gạo) này, là do hắn kết hợp ma pháp mới hoàn thành, nếu không có hỏa châm nóng rực, căn bản sẽ không có khả năng đem mỗi hạt gạo xuyên qua đều đều như thế, gạo giống như châu liêm ( ND: châu liêm – rèm cửa đan bởi những hạt hình tròn) đặt ở trên bàn, Niệm Băng quay người, mở vung, nước cốt bồ câu sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, lấy từ bên cạnh một chiếc muôi, cẩn thận vớt hai bộ xương bồ câu từ trong nồi ra, nhìn nước cốt đang sôi có màu trắng nhũ, hắn hơi do dự một chút, rồi mới xoay người, thì thào niệm vài câu gì đó, lam quang nhàn nhạt phủ lên gạo ở trên bàn, dĩ nhiên khiến nhục ti xuyên gạo đóng thành một khối, Thần Lộ đao xuất, nhẹ nhàng vung lên đã đem gạo đã bị đóng băng thành khối bay lên rơi vào trong nồi, trên mặt khối băng được rắc một lớp muối trắng đều đều, đậy vung lại, đem Thần Lộ đao thu vào trong vỏ, xoay người hướng về Phượng Nữ vốn đã sớm đã trở nên ngốc trệ nói: " Được rồi, đun thêm ước chừng nửa canh giờ là có thể ăn. Vị đạo của món cơm bồ câu thì thơm ngon, đáng tiếc là lại tương đối lãng phí công phu, còn phải phiền ngươi đợi thêm một lát nữa ".



Phượng Nữ ánh mắt kỳ dị nhìn Niệm Băng, " Ngươi, ngươi đây là đang nấu cơm sao? Đây nếu là trù sư phổ thông nấu, sợ rằng một ngày cũng làm không xong ".



Niệm Băng bật cười nói: " Một ngày? Nếu là dùng để thời gian một ngày, nhục ti đã sớm hỏng rồi. Nhìn nấu nướng thấy đẹp mắt thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì, chờ đến khi ngươi phẩm thường rồi mới kết luận đi ".



Hai người đi ra khỏi trù phòng, Phượng Nữ lúc trước còn có một tia không hài lòng về Niệm Băng giờ sớm đã tan thành mây khói, mang ra hai chiếc ghế gỗ, hai người ngồi xuống ngay ngoài sân, Niệm Băng có vẻ hơi mệt mỏi, mắt khép hờ, nhìn ra cổ thụ cao lớn phía ngoài tường, nhục ti xuyên mễ, tinh thần phải hoàn toàn tập trung, làm liên tục nhiều như vậy, cũng giống như khống chế một đại ma pháp. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao lại vì Phượng Nữ mà nấu món cơm bồ câu này, nghe qua thì mặc dù đơn giản, nhưng càng là đơn giản thì càng biểu hiện rõ ràng kỹ nghệ của trù sư.