Băng Hỏa Ma Trù

Chương 93 : Kim Bối Địa Long Vương (Hạ)

Ngày đăng: 16:28 18/04/20


Chánh Dương Đao nằm trong tay bạch y nhân, mà trên vai của hắn có một con chim ưng đang đứng. Đó là một con chim ưng lông trắng mắt đỏ, thân thể không lớn lắm, hai móng bám chặt vào vai bạch y nhân. Hiển nhiên lúc trước Chánh Dương Đao bị nó lấy đi. Làm cho Niệm Băng kỳ quái nhất chính là, chẳng lẽ con bạch ưng này không sợ nhiệt độ của Chánh Dương Đao hay sao?



"Ba ba." Miêu Miêu la lên khiến cho Niệm Băng trong lòng căng thẳng. Mặc dù hắn đã đoán được một chút, nhưng sau khi Miêu Miêu xác nhận vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.



Song hắn lúc này lại không hề khẩn trương, Ma pháp sư không còn ma pháp lực đứng trước mặt một gã Triệu hoán sư cường đại, cho dù khẩn trương thì làm gì được? Thản nhiên đối mặt mới là lựa chọn tốt nhất.



Gặp lại phụ thân của mình, Miêu Miêu chẳng những không nhiệt tình tiến đến mà còn lùi lại gần Niệm Băng. Lúc này, Niệm Băng bèn ngăn nàng lại.



"Còn không mau đến đây." Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nữ nhi, Hi Lạp Đức vừa bực mình vừa buồn cười, mấy ngày nay, hắn một mực tìm kiếm nơi hạ lạc của nữ nhi. Chỉ có điều Miêu Miêu cực kỳ giảo hoạt, dùng mọi thủ đoạn mê hoặc Hi Lạp Đức, nếu không phải triệu hoán thú của nàng trên người đều có tinh thần khí tức đặc thù, Hi Lạp Đức quả thật vô pháp bắt được nàng.



"Ba ba, sao ba ba lại tới đây? Niệm băng ca ca bây giờ thực sự rất yếu, con không thể đi, phải giúp hắn!" Miêu Miêu tỏ vẻ vô tội nói.



Hi Lạp Đức chuyển sang nhìn Niệm Băng, lạnh nhạt nói: "Nữ nhân của ta đã thi triển Triệu hoán thuật trước mặt ngươi, mà ngươi lại là một gã Ma pháp sư nên chắc hẳn đã biết bí mật của chúng ta."



Niệm Băng bình tĩnh nhìn Hi Lạp Đức, đối mặt với ánh mắt tràn ngập sắc kim của Hi Lạp Đức mà không lùi một bước. "Cũng được, ta biết rồi. Có thể trả đao lại cho ta không."



Hắn biết ý tứ trong giọng nói của Hi Lạp Đức, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Niệm Băng đã biết, để bảo vệ bí mật triệu hoán thuật nhất mạch, bạch nhân tuyệt không ngại giết người diệt khẩu.



Hi Lạp Đức nhìn Chánh Dương Đao trong tay, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ dị. "Cũng được, đây quả thật là một thanh hảo đao, đồng thời cũng là một ma pháp vật phẩm cao cấp. Đáng tiếc, với năng lực của ngươi bây giờ căn bản không thể phát huy hết uy lực của nó."




Niệm Băng trong lòng phát lạnh, hắn biết nếu vừa rồi mình có thể khống chế thêm một lúc nữa, cho dù Băng Hỏa Đồng Nguyên không thể giết chết ma thú cường hãn này, ít nhất cũng có thể khiến nó bị thương nặng. Nhưng lúc này xem ra, bản thân không còn cơ hội nữa. Năng lực Tuyết Ưng sử dụng lúc này rõ ràng cường hãn hơn tứ giai Bạo Phong Tuyết nhiều. Hắn bây giờ không còn ma pháp quyển trục hơn tứ giai để sử dụng nữa, ngoại trừ ngồi đợi chết ra không còn biện pháp gì khác. Nhưng Niệm Băng cũng không nhắm mắt lại, nhìn lên Tuyết Ưng trong không trung, hắn trong lòng tràn ngập không cam lòng.



"Đủ rồi, Tiểu Ưng." Hồng sắc quang mang chợt lóe lên, bao lấy thân thể Tuyết Ưng rồi biến mất, mà Bạo Phong Tuyết vừa ngưng tụ cũng theo đó tiêu thất.



Hi Lạp Đức chậm rãi đi đến trước người Niệm Băng, cảm nhận được sự hoạt động của ma pháp nguyên tố chung quanh, lạnh nhạt cười nói: "Ngươi so với tưởng tượng của ta mạnh hơn, quyển trục này do ngươi chế tạo sao?"



Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Không sai, là ta làm. Ta cũng không hoàn toàn ngăn cản được công kích của Tuyết Ưng, ngươi vì sao lại buông tha cho ta?"



Hi Lạp Đức vươn tay về phía Niệm Băng, Niệm Băng cũng không khách khí, nắm lấy tay hắn đứng dậy. Thân thể lay động, cảm giác chóng mặt trong đầu tựa hồ càng mạnh, nếu không phải Thiên Hoa Bài trước ngực truyền tới một cỗ khí tức ấm áp, chỉ sợ hắn đã sớm không duy trì được mà ngất đi.



Hi Lạp Đức hào quang chợt lóe lên trên tay, một viên dược hoàn lớn cỡ quả anh đào xuất hiện. "Ăn nó đi, mất đi ma pháp lực chỉ còn có thể dựa bản thân, nhưng Định Thần Hoàn này lại có thể tiêu trừ cảm giác không khỏe của ngươi."



Niệm Băng nhận lấy dược hoàn, trực tiếp nưốt vào bụng, dược hoàn vừa vào miệng, một chất lỏng chảy xuống bụng, nhiệt khí bốc lên, Niệm Băng trên trán bốc lên một tầng môt hôi nhưng tinh thần lại trở nên tốt hơn nhiều, hắn không cám ơn Hi Lạp Đức, chỉ lặng lặng đợi hắn mở miệng.



Hi Lạp Đức cũng nhìn Niệm Băng: "Ngươi không sợ ta cho ngươi uống thuốc độc?"



Niệm Băng nở nụ cười. "Tiền bối, ngài không thấy câu hỏi này dư thừa hay sao? Nếu ngài muốn giết ta, có thể có tới một trăm phương pháp. Cần gì dùng thủ đoạn ti tiện đó? Huống chi, vừa rồi ngài đã ngăn Tuyết Ưng công kích ta, ta biết ngài với ta không có sát tâm. Nếu muốn hỏi gì, bây giờ ngài có thể hỏi."