Băng Hỏa Ma Trù

Chương 94 : Long Thần đích cố sự (Thượng)

Ngày đăng: 16:28 18/04/20


Hi Lạp Đức trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc. "Được, ngươi có thể xem như một nhân tài. Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp cùng Triệu hoán thuật của ta đều là chuyện thần bí đã có từ lâu trong lịch sử. Nhưng ta sở dĩ không giết ngươi không phải vì cái này, mà bởi lúc trước ngươi liều mình giúp con gái ta đào tẩu. Ngươi quen Miêu Miêu bao lâu rồi?"



Niệm Băng cười khổ nói: "Đại khải khoảng hai thời thần thôi, chúng ta vừa gặp nhau trước bữa trưa. Ngài có thể yên tâm, ta chỉ coi nàng là muội muội thôi."



Hi Lạp Đức kinh ngạc nói: "Mới hai canh giờ thôi sao? Thời gian ngắn như vậy mà có thể khiến cho Miêu Miêu tín nhiệm ngươi, ngươi quả thật có chỗ khác người a. Miêu Miêu nói tới Phượng Nữ, nàng và ngươi có quan hệ gì?"



Niệm Băng trước mắt lại hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của Phượng Nữ, lạnh lùng nói: "Xem như bằng hữu đi. Miêu Miêu vừa rồi nói "Phượng Hoàng chi nữ" bốn chữ, không biết là có ý gì?"



Hi Lạp Đức quang mang trong mắt chợt hiện, nói: "Bây giờ ngươi không cần biết, nếu Phượng Nữ muốn nói cho ngươi, nàng sẽ tự nói. Nơi này nhiều bụi quá, chúng ta tới bên kia ngồi một lát" Vừa nói, hắn vừa chỉ vào hướng lúc trước Miêu Miêu đào tẩu.



Niệm Băng âm thầm thở dài, đứng trước vị Triệu hoán sư thần bí này mang tới cho hắn áp lực thật lớn. Trong lòng hắn, Miêu Miêu đã thay cho từ phiền toái, từ khi gặp được nàng, phiền toái của bản thân không hề đình chỉ, bây giờ, hắn hy vọng nhất chính là Hi Lạp Đức mau mau mang Miêu Miêu đi.



"Đứa nhỏ mê mang, tỉnh lại đi." Thanh âm tràn ngập từ tính lại vang lên, tinh thần ba động thật kỳ diệu, đó là một loại sóng ngắn đặc thù, tựa hồ chỉ có Miêu Miêu mới có thể cảm thụ. Nàng toàn thân chấn động, từ trong mê man tỉnh táo lại. Lập tức, ánh mắt nàng tập trung trên người Niệm Băng. "Niệm Băng ca ca, ngươi không sao chứ." Rồi chạy vài bước tới trước người Niệm Băng, nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ ân cần. Miêu Miêu vừa rồi còn tinh nghịch, giờ khắc này tựa hồ trưởng thành lên rất nhiều.



Niệm băng hạ ý thức vỗ nhẹ lên đầu Miêu Miêu, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao. Vừa rồi tiến bối chỉ đùa với ta một chút thôi."



Miêu Miêu nghi hoặc nhìn về phía phụ thân, Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ngươi kìa, ba ba trong lòng ngươi còn không trọng yếu bằng một ngoại nhân."



Miêu Miêu mở to đôi mắt, hì hì cười nói: "Ba ba sẽ không thế, ba ba hiểu rõ Miêu Miêu nhất, con biết sai rồi. Nếu không, người để cho mụ mụ trừng phạt con được không?"



Hi Lạp Đức bật cười nói: "Nàng? Nếu nàng trừng phạt ngươi thật, ngươi đã không có dũng khí trốn nhà." Ba người đi tới một bên, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Niệm Băng cố ý thu lại bọc xạ hương. Nguồn: https://truyenfull.vn
Miêu Miêu chấp nhất nói: "Ngươi đáp ứng tha thứ cho ta trước ta mới dám nói."



Niệm Băng ha ha cười nói: "Được, bất luận là chuyện gì ta cũng có thể tha thứ cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói."



Miêu Miêu ôm hồ ly Na Na vốn đang ăn thịt chương tử trên mặt đất vào lòng, nói: "Con Kim Bối Đại Long lúc trước chỉ sợ là mùi nước tiểu của Na Na đưa tới."



Niệm Băng cười nói: "Xem ra con hồ ly bảo bối này uy lực cũng không nhỏ a! Bất quá, điểm này ta đã sớm đoán được rồi. Kim Bối Địa Long kia trước là bị mùi nước tiểu đưa tới, sau lại vừa vặn ngửi mùi chương tử nên mới chú ý tới chúng ta, chuyện này căn bản không có gì, sao ta lại giận ngươi được?"



Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn lén Niệm băng, thấp giọng nói: "Còn một chút, kỳ thật, Địa Long không phải là loại tham ăn, nó mặc dù hung tàn nhưng nếu lúc đó chúng ta đưa thịt chương tử cho nó, nó căn bản sẽ không chú ý tới chúng ta. Là ta muốn xem ma pháp của ca ca có bao nhiêu lợi hại nên mới lừa gạt ngươi, nói hắn nhất định sẽ công kích chúng ta. Nhưng ta không nghĩ tới nó là một con Kim Bối Địa Long." Vừa nói, Miêu Miêu vừa cúi đầu càng lúc càng thấp hơn, tựa như tiểu nữ hài nhi đang đợi nhận tội, nhìn qua vô cùng đáng thương.



Niệm Băng khổ sở nhìn Miêu Miêu, bây giờ hắn mới hiểu, nguyên lai bản thân liều chết như vậy chỉ vì một câu nói dối của Miêu Miêu, nhưng bây giờ hắn còn có thể trách Miêu Miêu cái gì? Thở dài một tiếng, vuốt mái tóc đen mềm mại, nói: "Quên đi, bất quá từ nay về sau ngàn vạn lần không được đùa kiểu này nữa, đó là đùa với mạng đấy! Miêu Miêu thông minh, ca ca không trách ngươi là được."



Miêu Miêu ngẩng đầu, quang mang trong mắt đại phóng. "Ca ca, ngươi thật sự không trách Miêu Miêu sao?"



Niệm Băng bất đắc dĩ gật đầu, thầm nghĩ: "Trách ngươi có ích lợi gì, sư tình đều đã qua, dù sao, tiểu ma nữ ngươi cũng sẽ lập tức theo phụ thân rời khở, ta còn trách ngươi làm gì?"



Miêu Miêu hoan hô một tiếng, ôm lấy Niệm Băng, dùng sức hôn lên mặt hắn một cái. "Ca ca tốt nhất, ca ca tốt nhất."



Một khắc Miêu Miêu ôm lấy ngực mình, Niệm Băng mới phát hiện, nguyên lại Miêu Miêu thật sự là một hài tử, thân thể mềm mại kèm theo mùi hương nhàn nhạt, mặc dù dáng người không thon dài như Phượng NỮ, nhưng có áo khoác ngoài che dấu, tuyệt đối có thể xem như nụ hoa sắp hé nở. Hắn vừa muốn nói gì để che dấu sự xấu hổ của mình, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt. Niệm Băng và Miêu Miêu nhìn về hướng kim quang xuất hiện lúc trước, chỉ thấy Hi Lạp Đức cưỡi con chim xanh bay cao trên không trung, đang chăm chú nhìn kim quang phía dưới.