Bàng Môn Tả Đạo
Chương 6 :
Ngày đăng: 04:25 19/04/20
Thịch thịch
Lưu Ngọc ngây người một chút, hoàn toàn bị hoa đào hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến khi Bích Linh thân thủ nhặt lấy cánh hoa rời trên người y, mới cuối cùng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
“ Thật đẹp” Bích Linh yên lặng, không nói lời nào, có chút vụng về sờ đầu chính mình, xoay người bước đi.
“ Ta đi trảo ngư” bất quá một câu thật đơn giản, tới tới lui lui lặp lại nhiều lần. Lưu Ngọc giờ phút này nghe được, trong lòng cảm giác như được sưởi ấm, dường như có hàng nghìn hàng vạn nhu tình trăn trở triền miên.
Này người ta trảo ngư tặng y
Này người ta nói phải bảo vệ y
Này người……
Đáng tiếc đều là giả.
Bất quá là một hồi âm mưu.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc hô hấp như cứng lại, không biết tại sao, lại bắt đầu thấy hoảng hốt. Bất quá cảm cúc khác thường cũng chỉ duy trì chốc lát, vừa nhìn thấy Bích Linh đang chộp đuôi cá, liền lập tức dở khóc dở cười.
Bích Linh lúc này bắt năm con cá. Ngô, này không phải trọng điểm, quan trọng là… Người nào đó đem ngư bày thành hình đóa hoa rồi mới đưa cho y! Nhìn đến ngư còn đang tươi sống giãy đành đạch ( này là ta chém vô đoá) Lưu Ngọc một chút cảm động vừa rồi lập tức tiêu tán, khoé miệng run rẩy, thật vất vả mới thốt ra được tươi cười, ngoan ngoãn hướng Bích Linh nhận lễ vật. Mà mặt Bích Linh lại thuỷ chung từ đầu đến cuối, nhìn không ra là cảm xúc gì, duy chỉ có con ngươi màu nâu trong suốt sáng long lanh, tựa như tâm tình thực tốt, chuyển thân một cái lại vội vàng đi làm chuyện khác.
Lưu Ngọc thấy hắn ngốc thành như vậy, hẳn là cũng không nên ra phiền toái, cho nên bớt thời giờ đi tìm mấy con yêu quái ôn chuyện. Khi trở về đã là sáng sớm ngày hôm sau, y thật mệt mỏi lợi hại, như thường lệ cùng Bích Linh hôn môi xong, liền oa trở về trên cây ngủ, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Trợn mắt vừa thấy, ngư đương nhiên đã sớm trảo xong xuôi, Bích Linh thế nhưng còn đang vội vàng chuyện khác. Lưu Ngọc cuối cùng cảm thấy không thích hợp, này bổn thần tiên trừ bỏ ngẩn người, còn có thể làm được chuyện gì? Y chỉ sợ phát sinh ngoài ý muốn, vội vàng mang trí nhớ ra tỉ mỉ xem lại, kết quá lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ hôm qua đi ngang qua khoả cây đào bên cạnh, đột nhiên thấy nhiều ra một gian trúc ốc ( nhà làm bằng trúc)
“Ân”
“Kia đến trên cây đi thôi” vừa nói vừa ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng ngồi xuống trên cây, lưng dựa vào thân cây nhìn hướng ánh trăng, một tay đùa đùa cái đuôi mèo đen thui.
Lưu Ngọc không dám giãy dụa, chỉ có thể lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn ghé vào ***g ngực Bích Linh, nghe thấy hắn ở bên tai nói:
“Ngươi đến ngày trăng đều biến thành bộ dạng này?”
“…..” Bi thống vạn phần gật đầu.
“Tốt lắm” Bích linh cong cong khoé miệng, mơ hồ mỉm cười. như cũ ôm lấy Lưu Ngọc không buông.
Ánh trăng lẳng lặng ló ra, chiếu sáng hai người trên cây. Bích Linh lúc thì vân vê đuôi mèo, khi thì lại xoa xoa hai cái tai, cuối cùng lấy tay làm lược, chậm rãi chải vuốt mãi tóc đen dài, gặp được nút thắt liền nhíu mày, trực tiếp tháo ra. Lưu Ngọc rụt lui bả vai, ai oán vô vùng hướng trăng thở dài, trong lòng kêu la thảm thiết không thôi.
Meo meo ô~
Y sai lầm rồi, y không nên phá hư chủ ý, hiện tại, tiện nghi không có chiếm được, đau khổ lại nếm đến mười phần.
Sau này lừa người gạt quỷ, chính là không thể lừa gạt thần tiên!
Meo meo ô~
Ai tới cứu ta a!